Ta thấy đuôi sam của nó bong ra bèn giúp nó sửa lại một chút, cười nói: "Ngươi đi đi, thẩm sẽ không tiễn." Rồi quay về phía tiểu nha hoàn bưng khăn lau mặt nói: "Ra gian ngoài bảo các ma ma chải đầu cho Tứ a ca."
Tiểu nha hoàn đáp vâng rồi lui ra, Hoằng Lịch cũng hành lễ xong đi ra ngoài.
Đông Đông vẫn ngủ say, trong mơ màng thì thầm một câu: "Ngạch nương, nóng." Ta liền tiếp tục quạt cho nàng.
Mùa nóng bức qua đi, nhờ phúc của Hoằng Xuân, rốt cuộc ta và Đông Đông có thể trở về Tuyết Đường Viên ở lại hơn nửa tháng.
Đúng lúc, Lý Thục và Phạm Tứ thừa dịp thu tiền vụ mùa vào trong kinh du ngoạn. Cũng không biết hai người bọn họ đi con đường nào mà Nội Vụ phủ lấy số da lông, nhân sâm, vải vóc và một vài vật trong cung tồn dùng không hết quy ra tiền bán cho bọn họ. Lý Thục cười nói, bên trong có da chồn, da báo xa-li, da cáo thượng hạng không ít, cho người trong nhà làm mấy bộ quần áo mùa đông trước rồi tính tiếp.
Phạm Tứ nói gần nói xa, hỏi ta khi nào Thập Tứ hồi kinh. Ta để cho Lý Thục dẫn theo Đông Đông và nhi tử của nàng đi đến chỗ khác chơi, Phạm Tứ thấy bọn họ đi xa, liền nói: "Nghe nói thánh thể hoàng thượng vẫn ôm bệnh nhẹ. . . . . ."
Ta ngồi ở trong đình, nhìn hắn nói: "Cõi đời này không có việc gì là chắc chắn. Ngươi đó, không bằng học đường ca ta một ít, ngươi xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2492036/chuong-32-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.