Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt ta liền sững sờ, liền phất tay để cho bọn họ buông thiếu phụ kia ra. Mang nàng trở lại khóa viện của ta, nhìn nàng mồ hôi đầm đìa đầu tóc rối loạn bộ dáng chật vật, liền nói: "Ngươi rửa mặt chải đầu một phen rồi lại nói."

Nàng khom người, liền tự động ngồi vào trước bàn trang điểm bó tóc lại, dùng nước ấm Đông Vân bưng tới lau mặt và tay, cuối cùng sửa sang lại quần áo, đi tới trước mặt ta. Mới vừa rồi không có chú ý, màu da nữ tử này trắng noãn, mặt trái xoan sáng bóng loáng như trứng gà bóc vỏ, chỉ là quyến rũ người nhất là đôi mắt, con ngươi dường như không phải đen nhánh, mà là màu nâu sẫm tương tự hổ phách, lông mi dày nhấp nháy, xinh đẹp làm cho người thích! Nàng nhẹ nhàng khẽ chào, khẩn cầu nhìn ta nói: "Phúc tấn, ta thật sự là không có biện pháp khác, cầu xin ngươi cứu chàng!"

"Cứu người nào?" Ta kéo nàng ngồi lên kháng nói: "Ngồi nói."

Nàng kích động nắm tay của ta: "Phúc tấn, ta chỉ có thể tìm ngươi thôi! Lý Dung từng nói qua ngươi là đường tỷ của chàng."

Ta cầm ngược lại tay của nàng hỏi: "Lý Dung hắn làm sao vậy?"

"Trước đó vài ngày chàng đi Tứ Xuyên, hôm qua Chu tiên sinh tới tìm chàng, ta nói hướng đi của chàng, hắn liền biến sắc, lẩm bẩm nói cái gì ‘ xong rồi hỏng rồi ’. Lòng ta bất an, truy hỏi Chu tiên sinh, thế nhưng hắn chỉ lắc đầu thở dài, cái gì cũng không chịu nói liền đi mất. Ta càng nghĩ càng không đúng, một đêm không ngủ, muốn đi tìm Chu tiên sinh, lại không biết hắn nghỉ ngơi ở đâu, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm đến Phúc tấn!" Tâm tình nàng có phần hỗn loạn, nói tới nói lui lời nói không mạch lạc.

Ta muốn làm rõ ràng chân tướng, cắt ngang nàng, hỏi: "Chu tiên sinh là ai? Lý Dung đi Tứ Xuyên làm cái gì?"

Nàng đại khái cũng cảm thấy vừa rồi mình nói chuyện không có mạch lạc, uống một hớp trà, nói trở lại từ đầu. Thì ra là Lý Dung sau khi tới kinh liền ở trong phủ Quý Tự làm môn khách, nghe cách nói của nàng, thật sự đã làm tốt vài chuyện, có lẽ là tính tình thích hợp, mặc dù Quý Tự thưởng thức hắn, nhân duyên cũng không tốt như vậy. Hai năm qua, Quý Tự vài lần đề cập tới muốn cho hắn một chức quan, tuy nhiên cũng bị hắn dùng ngôn từ uyển chuyển cự tuyệt rồi. Mấy tháng trước, khi Quý Tự bệnh nặng, cũng nhớ tới Lý Dung, biết trong kinh những người khác chưa chắc dung nạp được hắn, liền tiến cử hắn cho đệ tử kiêm cháu rễ của mình, Thời Nhiệm Tứ Xuyên Tuần phủ Niên Canh Nghiêu.

"Hắn ở trong kinh nhiều năm như vậy, coi như bây giờ không muốn có liên quan họ hàng thân thiết với ta, cũng nên thông báo cùng cha nương và các muội muội một chút, không biết người trong nhà thay nhau lo lắng cho hắn sao?" Thì ra là đều lượn quanh ở dưới mí mắt nhiều năm như vậy, tiểu tử này thật là khiến cho người ta nhức đầu!

"Chàng hàng năm đều đã gửi tin báo bình an cho trong nhà." Nàng vì Lý Dung biện bạch nói: "Sau khi Quý Tự đại nhân qua đời, ta cũng nói với chàng, một khi đã như vậy, còn không bằng tới tìm Phúc tấn. Thế nhưng chàng lại nói, ‘ Vậy thì có ý tứ gì? Đại Bá phụ lão luyện cần cù, bàn về thành quả bàn về tuổi tác bàn về thanh quan, phải cất nhắc thăng chức đều theo lẽ thường là chuyện cần phải làm, nhưng nàng nghe bên ngoài nghị luận, chỉ một câu, hưởng ké ân huệ nữ nhi. Nếu bây giờ đi đầu nhập vào Thập Tứ gia, còn không bằng cùng nàng về với ông bà mở trường tư thục hoặc làm vài mẫu ruộng nước cho tự tại ’. . . . . ."

Ai, cha có mấy nhi nữ như chúng ta, cũng chưa hẳn là phúc.

Nàng thấy sắc mặt ta không tốt, chậm rãi thu miệng lại. Ta sửa sang lại tay áo nói: "Hắn đi Tứ Xuyên tìm Niên Canh Nghiêu kia hả?"

"Chàng nói không thể cô phụ ý tốt của Quý Tự đại nhân, cho nên quyết định đi Thành Đô bái kiến Tuần phủ Niên đại nhân trước. Hơn nữa chàng còn từng cùng trưởng tử của Niên đại nhân có giao hảo, coi như thăm viếng bạn cũ cũng tốt." Nàng đáp.

Ta uống một hớp trà, lại hỏi: "Đây không phải là rất tốt sao? ‘ Chu tiên sinh ’đó, hắn đang làm cái gì? Vì sao ngươi lại tin lời hắn nói?"

"Ta nghe Quân Bằng. . . . . . Quân Bằng là biệt hiệu của chàng, Lý Dung gọi hắn là ‘ Tĩnh Trai tiên sinh ’, chỉ là thỉnh thoảng có lui tới. A, đúng rồi, vị Chu tiên sinh kia đã từng vì chủ tử hắn chiêu mộ Quân Bằng, mặc dù Quân Bằng rất kính trọng hắn, chỉ là vẫn không có đồng ý. Về sau Chu tiên sinh cũng không nói ra, tới nhà chỉ là uống rượu tán gẫu. Trong đêm qua Chu tiên sinh, nghe Quân Bằng đi Tứ Xuyên đến chỗ của Niên đại nhân, nhất thời sắc mặt trắng bệch. Mặc dù hắn không nói, nhưng ta biết nhất định có chuyện gì rồi!" Nàng nói xong cắn môi nhìn ta.

Chu Tĩnh Trai Chu Tĩnh Trai, danh tự này rất quen thuộc. . . . . . Đúng rồi, chính là Chu Tòng Thiện!

"Phúc tấn, làm sao vậy?" Có lẽ nàng nhìn ra ta bất thường, nghi ngờ hỏi.

Ta đặt ly trà xuống, nói: "Không có gì. Chuyện của Lý Dung ta biết rồi, sẽ sai người đi hỏi thăm chuyện này. Ngươi về nhà chờ tin trước đi, muốn hỏi điều gì sẽ tìm ngươi."

Nàng đầu tiên là không muốn, chỉ là rất nhanh biết được trước mắt bản thân mình cũng không làm được cái gì, đành phải đồng ý. Nàng đi tới cửa, ta gọi nàng đứng lại hỏi: "Lý Dung là dùng biệt hiệu gọi là Lý Quân Bằng?" Nàng gật đầu. Ta lại hỏi, "Còn chưa có hỏi ngươi tên gì, ngươi là thê tử của hắn à?"

Mặt nàng trắng toát không còn một chút máu, cắn răng nói: "Chúng ta. . . . . . Vẫn chưa bái đường."

Cái này xác thực ngoài dự liệu của ta, nhưng ta bội phục dũng khí của nàng, mỉm cười nói: "Tình cảm tồn tại, có làm lễ hay không ngược lại không quan trọng."

Nước mắt nàng chảy xuống, phúc phúc xoay người liền đi, trước khi bước ra ngưỡng cửa, quay đầu nhìn ta nói: "Ta tên là Ân Lam."

Nàng vừa mới đi, ta liền phân phó chuẩn bị xe. Chuyện này then chốt ta nhìn không ra, Thập Tứ là không thể hỏi, chỉ có thể tìm Thập Tam thôi.

Cùng Thập Tam cũng không có cách nào nói hết đầu đuôi gốc ngọn, vì vậy tán gẫu hồi, vòng quanh một vòng, ta mới hỏi: "Ngươi có biết Tuần phủ đương nhiệm ở Tứ Xuyên hay không?"

"Niên Canh Nghiêu?" Hắn nghi hoặc nói: "Tại sao hỏi tới hắn?"

"A, hai ngày trước hắn đưa tới vài hũ men Miên Trúc, thỉnh Thập Tứviết mấy chữ cho thân hào nông thôn địa phương tu sửa đền thờ Thủy thần. Mấy tháng trước còn đưa qua hai giỏ vải." Ta điềm nhiên như không có việc gì trả lời.

"Ha ha, tiểu tử này!" Hắn cười nói, "Nhưng mà hắn muốn an phận mới là lạ!"

"Hắn thế nào hả?"

Thập Tam thu lại ý cười, nói: "Nói đến một người ngươi nhất định biết, Trắc phi Niên Thị của Tứ ca, Niên Canh Nghiêu chính là huynh trưởng của nàng."

Ta có chút ngốc lăng, ta vậy mà không biết. Thập Tam lại nói: "Hắn ở trong triều cũng coi như là kỳ nhân, giữa năm ba mươi chín đậu tam giáp Tiến Sĩ, về sau một bước lên mây, không tới mười năm liền bò lên vị trí Nhị phẩm Tuần phủ. Chỉ là thiếu niên đắc chí, có chút ngông cuồng cũng tránh không được chỗ khó."

"Hắn là Tứ. . . . . . môn hạ Ung vương gia?" Ta hỏi.

Thập Tam gạt lá trà nói: "Theo lý thuyết thì phải . . . . . Chỉ là, nguyên thê của hắn là Minh Châu đích tôn nữ Dung Nhược Trường, Quý Tự lại từng là thầy của hắn, hiễn nhiên cùng Bát ca bọn họ giao tình không tồi. Lại nói người này sống có tâm nhãn. . . . . . Nói cho ngươi một câu chuyện cười, có một người gọi Mạnh Quang Tổ lấy cờ hiệu của Tam ca khắp nơi giả danh lừa bịp, mọi việc đều thuận lợi, đến Tứ Xuyên, Niên Canh Nghiêu cũng đối đãi như thượng khách, cho bạc cho ngựa, tháng trước người này bị bắt chém đầu. Tứ ca biết, viết thơ chửi mắng một trận. Đoán chừng tiểu tử kia lúc này ở trong lòng còn lo sợ! Ai, chỉ là chuyện này cũng không dám nói với người ngoài."

"Ừ, ta sẽ không nói với Thập Tứ." Lòng ta kêu không tốt, Lý Dung làm việc cho Quý Tự, chỉ sợ sớm đã trêu chọc Ung vương ghét hận, mà Niên Canh Nghiêu bị trách, tự nhiên tìm cách lấy công chuộc tội, chỉ sợ hắn nghĩ ra loại biện pháp có một không hai. . . . . . Chu Tĩnh Trai kia, xem ra cùng Lý Dung từng có giao hảo, hắn là người bên cạnh Ung Thân Vương, cho nên rất rõ ràng tình cảnh không ổn của Lý Dung hiện nay.

Ta vội vàng rời phủ Thập Tam, về đến nhà,Thập Tứ lại cao hứng bừng bừng chào đón nói: "Đi đâu vậy? Mau thay quần áo, đêm nay Hoàng a mã mở gia yến ở trong viện."

Trên bữa tiệc không thể yên lòng, may mà ngồi cùng với Qua Nhĩ Giai thị ở trong góc, không ai chú ý, hiển nhiên cũng không quá ồn ào. Chỉ là sau khi Đông Đông ăn no có hơi ầm ĩ một chút, một hồi muốn ta kể chuyện xưa, một hồi muốn đi tìm Hoằng Trú chơi, hoặc là lầm bầm lầu bầu nói: "Nương, hồ lô của Nhị ca đẹp mắt lắm, con dế ở bên trong kêu rất lớn á."

Ta không tâm tư ứng phó nàng, thuận miệng lên tiếng: "Ừ, sớm mai bảo Nhị ca con tìm cho con một con."

"Nương, người bảo Nhị ca bắt cho con một con, lợi hại hơn con kia của hắn, có được hay không?" Nàng ôm lấy cổ của ta dựa vào trong lòng ta làm nũng.

Nàng nói gì ta đều đáp được, nàng rất vui vẻ "Chụp chụp" hôn lên mặt của ta.

Sau khi tiệc tan, theo Qua Nhĩ Giai đi chỗ Đức Phi, đụng phải Thập Tứ cùng hai ca ca tới thỉnh an. Ba nam nhân, một phòng nữ nhân, còn có mấy tiểu bối lần lượt hành lễ. Đức Phi nhìn tình cảnh con cháu đầy đàn vui mừng vô cùng, chỉ là nàng rất mau mệt mỏi, buổi chiều lại vừa dân trai cung cho Phật tổ, liền bảo các nhi tử con dâu tự đi xem đèn trong viện.

Các nam nhân đi ở phía trước, nhẹ giọng trò chuyện với nhau, đại đội nữ nhân hài tử thì đi ở phía sau, cười khe khẽ tán gẫu với nhau. Vào trong viện liền loạn cả lên, các a ca phúc tấn từ nơi ở của các nương nương khác thỉnh an cùng đi ra ngoài xen lẫn một đoàn, chào hỏi, nói chuyện phiếm. Ta túm chặt Đông Đông như con thỏ nhảy tưng tưng, đứng ở dưới hành lang buộc nàng thuộc một bài thơ trên một chiếc đèn lồng, nhìn bọn Thập Tứ ở phía xa. Trong lòng không phải là không nôn nóng, nhưng lúc này, có thể nói chuyện đó với ai đây!

Thập Tứ nói chuyện với Thành Thân Vương xong, rời khỏi đám người, quay đầu chung quanh, thấy chúng ta liền cười đi về phía này. Có thể nói cho hắn biết không? Cũng có thể nhờ Thập Tứ giúp một tay đi tìm Niên Canh Nghiêu đòi người. . . . . .

Bỗng nhiên, mấy tên thái giám gấp gáp chạy tới, nhẹ giọng đưa tin, Hoàng đế đến.

Trong nháy mắt quỳ xuống đất cúi đầu nghênh giá, ta ý thức được chuyện này không thể nói với Thập Tứ. Lý Dung tám mươi chín phần trăm đã rơi vào trong tay Niên Canh Nghiêu, nếu Thập Tứ đi tìm hắn đòi người, hắn không dám công khai cự tuyệt Thập Tứ, lại tuyệt không thể đắc tội chủ tử hắn, dưới tình thế khó xử, vô cùng có khả năng hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, sẽ liều chết không nhận.

Ta nghe được tiếng giày " Soàn soạt" từ xa đến gần, lúc dừng lại, chính là giọng trầm thấp của Hoàng đế: "A, đều ở đây cả à!" Yên lặng mấy giây, hắn lại nói: "Các ngươi cũng chớ quỳ nữa, tự giải tán đi. Thập Tứ a ca, bồi trẫm đi một chút."

Ta ngẩng đầu, nhìn về phía không xa trước mặt, Thập Tứ đáp lại một tiếng "Vâng", đứng dậy trong đám người đi ra, theo Hoàng đế từ từ đi xa. Cho đến khi Đông Đông vừa gọi vừa kéo, ta mới chống đầu gối tê mỏi đứng lên. Sau đó liền phát hiện người chung quanh đã tản đi bớt, người của Ung Vương Phủ cũng từng người rời đi. Vì thế ta cúi người nói với Đông Đông: "Con không phải muốn tìm Hoằng Trú sao? Hắn đang ở đâu?"

"Chỗ." Nàng nhìn nhìn ta nói, sau đó nhìn về phía người của Ung Vương Phủ liền kêu, "Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ!"

Lý thị dắt Hoằng Trú dừng lại nhìn nàng. Ung Thân Vương cũng dừng bước xoay người, cười ngoắc tay nói: "Đông Đông, tới đây."

Đông Đông chạy tới, liền bị hắn một phát ôm lấy: "Tiểu nha đầu, lại nặng thêm rồi."

Đông Đông cười khanh khách, bẻ ngón tay nói: "Con muốn nặng hơn Tiểu Ngũ! Vừa rồi ăn hai chén cơm."

Lý thị mặt không thay đổi lướt nhanh qua ta một cái, cúi đầu nói với Hoằng Trú nói hai câu, liền dẫn Hoằng Thời theo Na Lạp Thị rời đi.

Ung Thân Vương để Đông Đông xuống, nàng liền chạy qua kéo Hoằng Trú, ta dặn dò: "Đừng chơi quá mức." Nàng cũng không quay đầu lại, "Nha" một tiếng liền chạy đi mất, các ma ma vội vàng đuổi theo.

Ung Thân Vương nhìn bọn chúng chạy đi xa, liền xoay người muốn đi, ta vội vàng gọi hắn lại: "Vương Gia!"

Hắn sửng sốt liếc nhìn ta, nhíu mày chỉnh lại tay áo, cũng không nói một lời.

Ta nhìn chung quanh một chút, thấy hạ nhân đều đã cách khá xa, liền đi lại gần một chút nói: "Có thể kiếm một chỗ nói chuyện hay không."

Hắn bỗng nhiên bật cười, sau đó nhấc chân rời đi, dưới tình thế cấp bách ta đuổi theo mấy bước, thế nhưng hắn lại xoay người lại vứt cho ta một câu: "Giờ dần mỗi ngày, ta đều đi vào rừng phía sau Viên Minh Viên loanh quanh tản bộ. Có chuyện, liền đến lúc rồi hãy nói."

Ta chỉ có thể nhìn hắn nghênh ngang rời đi.

Buổi tối xuất cung trên đường về Tuyết Đường viên, cảm xúc của Thập Tứ vẫn còn trong trạng thái kích động, còn chưa có về tới nhà liền nói với ta: "Ta đi chỗ của Bát ca. Các nàng đi về trước, buổi tối tự mình ngủ trước đi, không cần chờ ta." Nói xong dẫn theo mấy thị tòng, cưỡi ngựa rời đi.

Hắn cả đêm không có trở về, ta cũng cả đêm ngủ không ngon. Giờ dần không trong mong cũng tới, nói với Đông Vân muốn ra ngoài, không muốn kinh động người khác, nàng cũng không hỏi nhiều, toàn bộ để ta tự sắp xếp ổn thỏa. Ta không cho nàng đi cùng, nàng liền kiên trì ở bên ngoài cửa phụ chờ ta.

Trời còn chưa sáng, bốn phương một mảnh tối đen, ta xách theo đèn lồng, nhìn bóng cây trong rừng giống như quỷ ảnh lắc lư. Áo khoác da cừu vẫn không thể ngăn cản hết khí lạnh trước bình minh đầu mùa đông, toàn thân run rẩy. Đi thật lâu, rốt cuộc trông thấy một ngọn đèn dầu trước mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.