Phạm Tứ nói: "Có muốn pha ly trà gừng cho ấm thân thể định thần hay không."
Ta nói: "Đừng cho nàng uống trà, pha chén canh gừng được rồi."
Hắn có chút nghi hoặc, vẫn làm theo lời phân phó hạ nhân đi làm.
Mới vừa rồi hoạt động quá độ, Phạm Tứ có ý tốt kêu một bàn thức ăn, muốn cho Lý Thục ăn nhiều một chút bổ sung thể lực. Nhưng nàng chỉ nhìn không động vào, khi một đĩa cá hấp được bưng lên, nàng ghét mùi tanh cầm khăn che miệng mũi. Phạm Tứ lại đổi đĩa cá kia đến trước mặt nàng, cười nói: "Nếm thử cái này, món cá mè hấp mà nàng thích."
Ta ngăn cản không kịp, liền thấy Lý Thục bởi vì loại ân cần này của hắn không ngừng được ghê tởm, xoay người sang chỗ khác nôn khan.
Phạm Dục Thanh nhìn nàng cứng đờ, thanh âm khô khốc nói: "Nàng có phải có hay không?"
Lý Thục không để ý tới hắn, hắn lại nói tiếp: "Vậy thì tốt, chúng ta thành thân." Lý Thục liếc hắn một cái: "Ai nổi điên với ngươi!"
Trán Phạm Tứ nổi lên gân xanh: "Nàng mới nổi điên! Tính toán trốn tránh đến xó xỉnh nào sanh con phải không?"
"Ta trốn cái gì?" Lý Thục dứt khoát ngó mặt đi chỗ khác dùng cái ót quay về phía hắn, "Không có ngươi ta rất tốt!"
Bọn họ ngăn cách ta rống với nhau, ta đạp đất, đẩy cái ghế dời đến bệ cửa sổ phía sau. Phạm Tứ liền dứt khoát chạy qua kéo lấy cánh tay Lý Thục, nói: "Nàng còn tưởng rằng mình mười ba tuổi sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2492015/chuong-27-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.