Vốn tưởng rằng, tối thiểu phải qua một hai ngày Đông Đông mới có thể thích ứng lần nữa, quen thuộc ta, ai ngờ đưa tay tới ôm một cái, bé con chỉ chần chờ mười mấy giây, liền híp mắt cười với ta, sau đó táp miệng ba cái hai tay mũm mĩm kéo áo ta về hai phía ư ư bày tỏ nàng đói bụng. Ta nhận thấy nàng cùng Mẫn Mẫn một dạng, dùng khứu giác nhận thức mọi thứ, có lẽ còn có giác quan thứ sáu gì đó. Đối với loại sinh vật không biết nói chuyện như nàng, ta vừa phải cho ăn đúng chuẩn, tuyệt đối không thể xem thường là được.
Vượt qua mười ngày không có cho Đông Đông bú, sữa tiết ra giảm bớt rõ rệt, bất quá tiểu gia hoả này hình như không quan tâm, ăn bao nhiêu tính bấy nhiêu, chưa ăn no còn có bà vú. Tinh lực nàng so với trước kia tốt hơn, ngủ được ít đi, ta thích chọc nàng chơi, làm ra tiếng vang là có thể hấp dẫn lực chú ý của nàng, trống lắc, tiểu linh đang là đạo cụ thật tốt. Nàng còn thích cắn ta, trát đầy nước miếng trên cổ và cánh tay ta. Nàng tỉnh ngủ, vẫn chơi với ta đến lúc ăn cơm tối, mới hoàn toàn ngủ say.
Ta không muốn Đông Đông rời khỏi mình, buổi tối kiên trì muốn đặt giường trẻ con ở trong phòng mình. Ta không để ý tới Thư ma ma không đồng ý, Thập Tứ dĩ nhiên cũng không thể phản đối.
Lúc ngủ Thập Tứ thích dính người, bất quá giữa mùa đông, trên người hắn rất ấm, cũng liền nhịn. Hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2491977/chuong-19-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.