Thập Tứ dắt tay của ta, cười nói: "Ha ha, khách khí với Tứ ca cái gì, đều là người trong nhà." Lại nhìn huynh trưởng hắn nói: "Tứ ca ngươi thấy đúng không?"
Đối phương từ chối cho ý kiến.
Ta ngẩng đầu nhìn về Thập Tứ, hắn thu hồi ánh mắt nhìn ta, hơi thu lại nụ cười sắc sảo, nắm chặt tay của ta thêm một chút.
Na Lạp Thị cười kéo ta đến bên cạnh bàn, nói: "Tới, ngồi bên này."
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, ta vừa ngẩng đầu, liền đối diện với cặp mắt đã từng quen thuộc kia, lạnh nhạt, không mang theo bất kỳ tâm tình gì nhìn bên này. Ánh mắt đụng chạm con ngươi cũng không còn sinh ra bất kỳ gợn sóng nào, thủy chung bình tĩnh giống như mới quen. Ta dời tầm mắt đi, lướt qua Niên Thị lộ vẻ mặt non nớt, chỉ thấy nàng nháy mắt tò mò nhìn ta chằm chằm, phát hiện ta cũng nhìn nàng, hai gò má đỏ lên, nhìn ta khẽ vuốt cằm.
Mùi rượu được hâm nóng xông từ chung rượu Thanh Hoa trước mặt tản mát ra, bên tai là tiếng vang thanh thuý của đũa nạm ngọc va chạm vào bộ đồ ăn bằng sứ, cùng với bọn Thập Tứ thỉnh thoảng nói chuyện với nhau bằng Hán ngữ xen lẫn Mãn Ngữ. Loại bữa tiệc này làm cho ta cảm thấy hoang đường bất khả tư nghị. Mùi thơm của thức ăn lại không thể làm cho ta sinh ra một chút ham muốn ăn, chẳng qua là cảm thấy phong phú, trước đây không sao nghĩ ra.
Lúc Mẫn Mẫn còn non nớt, trời tuyết lớn cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-phan-2/2491975/chuong-18-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.