Edit: Mây
Nay khi cánh cửa kia đóng lại, La Y cảm thấy bầu không khí cũng không thể lưu thông được.
Bầu không khí trầm mặc đông cứng, loại cảm giác này làm cho người khác rất không thoải mái.
Vốn dĩ cô đã bị cảm lạnh hơn nữa vừa rồi còn chạy rất dữ dội, lúc này cô còn đang thở hổn hển.
Phó Chi Hành đi đến bên cạnh, rót ly nước, đưa cho cô.
La Y được cưng chiều mà lo sợ, một tay nhận lấy, đôi mắt mở to.
Giọng của Phó Chi Hành cũng không lạnh lùng nghiêm khắc, mà vẫn dịu dàng như bình thường, hỏi: “Cơ thể không thoải mái?”
La Y bị bất ngờ ngẩng mặt tới, không ngờ là anh có thể nhận ra mình không khoẻ.
“Cũng tạm đυ.c, chỉ là bị cảm nhẹ.” La Y nhẹ giọng nói, giọng hơi khàn khàn vì bị bệnh.
“Ngồi một lát đi.” Người đàn ông kéo ghế qua giúp cô.
La Y vội vàng nói: “Để em tự làm.”
Cô đặt đôi giày trong tay của mình ở phía dưới một bên bàn làm việc của anh, hơi lúng túng ngồi xuống, cố tình rụt chân về phía dưới ghế, tựa như là làm như vậy là có thể giảm bớt cảm giác tồn tại.
La Y cúi đầu, vừa chậm rãi uống thủy, vừa thấp thỏm bất an chờ Phó Chi Hành nói tiếp.
Vài giây sau, người đàn ông hỏi: “Đi giày cỡ bao nhiêu?”
La Y ngẩng đầu lên, như là mình nghe lầm, vẻ mặt ngơ ngác, “Dạ?”
“Giày,” Anh cụp mắt, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, kiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ve-ngai-ngu/3546876/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.