Trời đã về khuya, cách một cánh cửa, bên ngoài hành lang thỉnh thoảng có tiếng người nói chuyện nho nhỏ, còn bên trong căn phòng có hai bóng hình sát cạnh nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái vùi vào lồng ngực anh, lặng yên không nói gì.Ngoài cửa sổ, trăng treo đầu cành, bóng cây đong đưa. Cố Nam Sơn chống cằm vào vai cô, nhẹ nhàng dỗ dành côn người con gái nghiêng tới nghiêng lui cũng chưa ngủ được, trái tim treo lơ lửng vẫn chưa hạ xuống.
Cô ngẩng đầu ngắm anh, đầu ngón tay sờ đến vết thương trên trán, giọng nói run run, "Đau không anh?"
"Không đau. Em không ngủ được sao?" Cố Nam Sơn cúi đầu mổ mổ khóe môi cô, cô nở nụ cười, "Không ngủ được, chú nhỏ đọc kinh Phật cho em nghe đi."
Người đàn ông không trả lời vội, lòng bàn tay ấm áp bắt đầu chu du trên người cô từ trên xuống dưới, giọng nói trầm ấm vô cùng gợi cảm."Không ngủ được thì chúng mình làm chuyện khác."Cũng may màn đêm đã che đi biểu cảm thẹn thùng của cô, cô không nói tiếng nào chỉ cắn chặt môi.Anh ra hiệu cho cô nằm lên trên, sau khi cô đã yên vị trên người anh mới nhận ra nằm thế này có thể sẽ khiến anh bị thương nặng hơn, "Đừng, anh còn đang bó thạch cao.""Vết thương nhỏ không có vấn đề gì, để em chuyển động là được."Một điều may mắn nữa là hai người ở trong phòng bệnh Vip, bằng không cô cũng không dám nằm chung giường với anh lại còn chuẩn bị 'tập thể dục' trên giường nữa."Ưm... a..." Cố Nam Sơn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vao-tim-anh/3456648/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.