Phải vất vả lắm Thanh Ca mới đưa được Cố Nam Sơn về nơi anh vẫn hay nghỉ lại. Ngày thường anh rất thích ở khu Giang Nam, tiện nghi vô cùng đầy đủ và hiện đại, trước Thanh Ca cũng thích ngủ ở nơi này, cho nên anh cũng thường ở lại đây.Trong thang máy, Thanh Ca ôm Cố Nam Sơn, người đàn ông tuy cao lớn nhưng không đến mức say bất tỉnh, hai tay anh ôm eo cô, mặt gương bên trong phản chiếu hình bóng hai người dính vào nhau. Thanh Ca nhìn hình ảnh ấy mà gương mặt bất giác đỏ lên.Vừa vào cửa nhà, cô đã vội đỡ anh nằm xuống ghế sofa, người này thật sự rất nặng khiến từng bước đi của cô trở nên chật vật khó khăn. Cố Nam Sơn có đôi chân dài, cho dù không béo nhưng cân nặng thế này là vừa chuẩn rồi.Đôi mắt cô nhìn xung quanh, từ đồ đạc đến cách bài trí ở đây vẫn giống như bốn năm trước, phòng khách rộng rãi nhưng được sắp xếp tối giản, ở giữa phòng đặt một bộ ghế sofa màu xám đậm, ở tủ giày vẫn còn đôi dép hình con thỏ màu hồng nhạt mà cô vẫn hay đi, tất cả đều khiến trái tim cô tan chảy.
Cô đứng dậy, người hơi cúi xuống chạm vào khuôn mặt anh, cố gắng gọi anh: "Cố Nam Sơn?"Đôi mắt đen nháy của người đó hơi hé mở, cô không bật đèn to vì sợ anh không thoải mái nên chỉ dám bật đèn tường, ánh đèn nhàn nhạt chiếu xuống hai người, người đàn ông ngước mắt lên."Thanh Ca, em có biết vừa nãy Phó Tư Duyên nói ôn nhu hương là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-vao-tim-anh/3456620/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.