Tôi bật cười hì hì, Khưu Thiên Trường kể chuyện rất hài hước và lôi cuốn, bố mẹ anh ấy cũng rất thương yêu nhau, chỉ nghe anh kể thôi cũng đủ khiến người ta ngưỡng mộ. “Kiểu tóc hôm nay của bác gái, cũng là do bố anh buộc cho sao?” Tôi không tin lắm.
Kiểu tóc hôm nay của Tương Giai Kỳ rất đẹp, rất phù hợp với khí chất của bà ấy. Đó không phải là kiểu đuôi ngựa đơn giản mà là một kiểu tóc đặc biệt theo hơi hướng Hàn Quốc, không quá ngây thơ, cũng không quá cổ hủ, góp phần giúp cả người bà ấy toát lên một vẻ đẹp hoàn hảo.
“Tất nhiên rồi, ở bên ngoài bố anh rất tài giỏi, về nhà lại cực kì nghe lời vợ, ha ha.” Khưu Thiên Trường trêu chọc bố mình vài câu, rồi kéo tôi đến trước gương, mở đồ trang điểm ra cho tôi và ở cạnh đợi tôi trang điểm.
Tôi nhìn đống đồ trang điểm phức tạp quá nên hơi lóa mắt. Trang điểm và ăn mặc là hai kỹ năng cần thiết của phụ nữ, nhưng từ sau khi rời xa mẹ, rời khỏi nhà họ Đường, tôi đã phải sống một cuộc sống lang bạt không nơi nương tựa, nên nào có biết trang điểm là gì, hôm nay đến dự tiệc cũng không thể tự buộc được kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản.
“Cái đó, không có đồ gì đơn giản hơn một chút sao?” Tôi buông tay.
“Ây dà, cô gái của tôi ơi, lớn từng này rồi mà... Thôi, để anh giúp em.” Khưu Thiên Trường ấn tôi ngồi xuống ghế đằng trước, anh rửa tay rồi bắt đầu trang điểm cho tôi. Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183795/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.