Một khoảng thời gian dài sau đó, tôi không hề liếc mắt nhìn chiếc giường trước mặt lấy một lần, mà chỉ dán chặt mắt lên trần nhà.
Anh ấy như chưa ăn đủ vậy, cứ hết lần này đến lần khác, nhưng lại không hôn tôi thêm lần nào nữa. Chỉ đến khi cảm xúc dâng trào mãnh liệt, anh ghì chặt lấy cổ tôi, cúi xuống hôn một cách mạnh bạo, khiến tôi đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
“Đường Vân, em là của anh!”
“Vâng... Em là... của anh...” Tôi đáp lại lời anh trong vô thức.
Khưu Thiên Trường vẫn còn nhớ chúng tôi đang ở trong nhà của anh ấy, mà bố anh lại đang tổ chức dạ tiệc mừng sinh nhật, vì thế, anh ấy hôn tôi mấy lần rồi dừng lại, dìu tôi đến phòng nghỉ rồi bắt đầu tắm rửa cho tôi.
Tôi yếu ớt dựa vào lòng Khưu Thiên Trường, khi làn nước nóng dội lên người, tôi mới choàng tỉnh, hốt hoảng: “Chết rồi, trôi hết lớp trang điểm của em rồi, tóc cũng ướt luôn, xíu nữa làm sao ra ngoài được đây.” “Yên tâm, trước khi đến đây anh đã đề phòng tất cả trường hợp khẩn cấp rồi, mọi thứ đã được chuẩn bị một cách hoàn hảo.” Khưu Thiên Trường như một nhà ảo thuật gia, lấy chiếc máy sấy ra lắc lắc trước mặt tôi, kế tiếp đó, anh ấy mở cánh tủ, một ngăn tủ đầy ắp đồ trang điểm hiện ra.
Tôi mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc, chỉ vào anh ấy hỏi: “Không phải anh đã có dự tính từ trước rồi đấy chứ?”
“Hoàn toàn không phải!” Khưu Thiên Trường nghiêm nghị, đây không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183794/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.