Tiêu Lạc Thiên giống như một con sư tử nhỏ đang nổi giận, giương nanh múa vuốt.
“Bà nội, tại sao bà nhất định phải ép Như Ngọc? Tại sao bà nhất định không để con cưới cô ấy?”
“Tao đây cũng đều vì mày, đồ khốn” Bà nội khi muốn nói rồi lại thôi, biểu tình xanh trắng.
“Vì con? Vì tốt cho con mà bắt ép con phải cưới một người phụ nữ mà con không hề yêu sao? Nếu không phải vì bà nói với con rằng Đường Vân có cổ phần nhà họ Tiêu. Con cưới cô ta thì cổ phần ấy chính là của con. Thì sao con có thể cầu hôn với cô ta được chứ. Dù sao bây giờ cổ phần cũng là của con rồi. Con tại sao phải cùng một người đàn bà không nên nết sống qua ngày chứ? Con muốn kết hôn với Như Ngọc.”
Tôi cảm thấy huyết dịch trong người mình bắt đầu chảy ngược, đầu óc cũng truyền tới trận đau đớn muốn hôn mê. Hóa ra Tiêu Lạc Thiên với Nhan Như Ngọc thật sự là bị chia rẽ. Hóa ra Tiêu Lạc Thiên cưới tôi cũng bởi vì cổ phần mà mẹ tôi lưu lại. Hóa ra đây mới chính là nguyên nhân bà nội muốn Tiêu Lạc Thiên cưới tôi?
Tôi giống như kẻ đần vậy. Bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay. Cái gì cũng không biết, ủy khuất gì cũng phải tự mình nuốt vào. Hôn nhân của tôi, chẳng khác gì một công cụ mà để nhà họ Tiêu thu mua cổ phần mà thôi.
Tại sao người mưu hại tôi, tôi lại xem đó là người thân? Tõ ràng tôi tin tưởng bà nội đến như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183773/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.