Nói thẳng ra là một bạch phú mỹ nạm kim cương, còn cần phải nhiệt tình với một kẻ đáng thương bé nhỏ như tôi sao? Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cũng chỉ có một lý do là cô ta bị bệnh tâm thần thôi, thật lòng yêu Tiêu Lạc Thiên, nhưng năm đó lại rời đi nên giờ cảm thấy hối hận.
Thứ người đê tiện chỉ biết tỏ vẻ!
Mặc dù bị một đống chuyện phiền lòng quấn lấy, nhưng tôi vẫn không quên buổi sáng phải đi làm, đây chính là áo cơm cha mẹ, phải đối xử thật tốt. Trước kia tôi cũng đã từng làm việc ở công ty nhà họ Tiêu, biết được những lề lối quanh co trong công ty, cho nên rất nhanh đã vào guồng.
Có lẽ vì ngày đầu tiên đi làm, công việc rất nhẹ nhàng, đồng nghiệp bên cạnh là thư kí trực tiếp của quản lý, kiểm soát tất cả mọi việc, cũng rất hòa thuận với tôi, hoàn toàn không vì ngày đầu tiên tôi đi làm chân tay vụng về mà chê tôi, bầu không khí như vậy rất tốt.
Tới giờ cơm trưa, tôi nhìn chút tiền còn lại trong ví, bẻ lái, đi vào trong con hẻm nhỏ tìm quán cơm trưa giá rẻ để ăn. Có đôi khi tôi cũng kì quái, nói về thân phận thì tôi cũng là một bạch phú mỹ, sao lại trở nên thảm như vậy? Chắc là do phương thức làm bạch phú mỹ của tôi không đúng. Chen chúc với một đám đông công nhân xây dựng mua một phần cơm hộp, tôi đang suy nghĩ nên mang về công ty ăn hay là đi đến công viên đối diện thì chiếc BMW chở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183765/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.