“Như Ngọc!” Tiêu Lạc Thiên mừng mừng tủi tủi đồng thời nắm tay Nhan Như Ngọc, “Hóa ra em vẫn luôn yêu anh, thật xin lỗi, là anh sai, để em rơi vào tình huống như vậy.”
“Anh Tiêu, cái này không thể trách anh, ai bảo em yêu anh, yêu một người là chuyện cả đời đó, chúng ta quen biết mười năm, yêu nhau hai năm, chia xa hai năm, em đã thử quên anh, nhưng em không có cách nào cả, thật xin lỗi, anh Tiêu, em không nên không kiềm chế được, không nên mãi chẳng quên được tình xưa.”
Bọn họ ôm nhau, tương đối thâm tình, còn tôi bị tất cả mọi người chỉ trích, ngang ngược yêu cầu tôi nói xin lỗi, cái người vừa nói muốn sống qua ngày thật yên bình với tôi cũng đã sớm quên tôi mất rồi.
Nếu là trước kia, tôi vốn đã không chịu đựng nổi áp lực, tôi bình tĩnh lạ thường, hoàn toàn không bị những người này áp đảo, tôi nghe được tiếng cười nhạt phát ra từ miệng mình, thật giống như nhìn thấy một màn kịch hay vậy, vỗ tay nhẹ vài cái, thốt ra một câu nói ác độc.
“Đúng là nghĩa nặng tình thâm tới mức khiến người ta cảm động, nhưng nói chuyện tôi ngang ngạnh chia rẽ tình cảm hai người, tại sao đến tôi cũng không biết nhỉ? Muốn tôi thừa nhận mình là tiểu tam, nằm mơ à!” “Vị tiểu thư này, Như Ngọc là cô gái tốt như vậy, tại sao cô nhất định phải làm khó cô ấy chứ? “ Người đàn ông đứng bên cạnh nãy giờ lên tiếng tỏ vẻ không vui, tôi nhìn anh ta một cái chợt nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183764/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.