Ngồi trong xe ngựa chậm rãi rời đi nhà họ Mạnh, Đường Uyển cuối cùngcó thể thả lỏng nụ cười cứng ngắc của nàng, nàng nhẹ nhàng tựa vào tấmđệm mềm mại phía sau, hai tay xoa má vì cười quá nhiều mà co rút cơ —chưa bao giờ nàng nghĩ thì ra cười cũng là một chuyện không hề đơn giản.
“Sao bỗng nhiên hôm nay lại to gan như vậy?”. Hồ phu nhânnhìn Đường Uyển trìu mến, bà biết cuộc sống ở nhà họ Lục hơn một năm đó, Đường phu nhân đã chỉ trích Đường Uyển rất nhiều, Đường Uyển vẫn nhẫnnhịn không bộc phát ra, thay vì nói là hiếu thảo thì không bằng nói nàng quá sợ uy nghiêm của Đường phu nhân đến không dám phản kháng. ĐườngUyển oán hận Đường phu nhân bao nhiêu thì cũng sợ hãi bà này bấy nhiêu,hôm nay dám mặt đối mặt cãi tay đôi với Đường phu nhân để bảo vệ chínhmình, Hồ phu nhân vừa cảm động vừa vui sướng, con gái bà rốt cuộc cũngkhông phải là quả hồng mềm mặc người ta muốn bóp muốn nhéo thế nào cũngđược.
“Mẹ ~”. Đường Uyển nghe ra Đường phu nhân đắc ý và cảm động, nhưng phần nhiều vẫn là chọc ghẹo nàng, nàng đặt tay lên tay Hồ phunhân, giằng co làm nũng. “Mẹ cười con”.
Đường Uyển phản ứng như thế càng khiến Hồphu nhân cười rũ rượi hơn, hai má nàng nóng lên, trên tay càng dùng sức, không lắc bao lâu Hồ phu nhân đã đầu hàng, cười. “Rồi rồi đừng lắc nữa, còn lắc chắc xương trong người mẹ vụn hết, mẹ không cười nữa là được”.
Hồ phu nhân thôi trêu, Đường Uyển cũng bỏ tay xuống, sau đó nhích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-uyen-song-lai/128749/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.