“Cô…”. Đường phu nhân nghĩ không ra Đường Uyển chẳng nhữngxuất đầu lộ diện, còn dám nói năng với bà ta như thế, bà ta tức đến nỗingón tay chỉ vào Đường Uyển phải run rẩy. “Cô dám nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó hả, cô có biết cái gì gọi là lớn nhỏ không?”.
“Đường phu nhân, tôi biết trong mắt bà, Huệ Tiên phải cung cungkính kính nghe bà chỉ trích, nếu có chút không vâng theo thì chính làhỗn xược, là bất hiếu, tuy nhiên, Đường phu nhân à, xin bà hiểu cho mộtviệc, Huệ Tiên đã không còn là con dâu nhà họ Lục nữa, không còn thânphận để bà tùy tiện quở trách chẳng biết tốt xấu”. Nói đoạn, Đường Uyển vẫn không yên lòng, nàng nắm chặt tay lại cố gắng bình tĩnh, thẳng thắn nói. “Huống chi, cho dù Huệ Tiên là con dâu nhà họ Lục, Huệ Tiên cũng tuyệt đốikhông cho phép bà mắng mỏ mẹ mình mà im thin thít không nói được mộtlời”.
“Thì ra tất cả đều là tôi sai”. Đường phu nhân cười mỉa mai. “Lúc mẹ cô mang giáp mang gươm công kích tôi sao cô không nói?”.
“Vì bà ấy là mẹ tôi, chứ không phải bà”. Đường Uyển trả lờiđơn giản đến cực điểm khiến Đường phu nhân nghẹn cứng, càng nhiều ngườicười khúc khích, đúng, thân là con gái tất nhiên phải che chở mẹ ruột,hà cớ gì che chở mẹ chồng trước?
“Cô… Cô… Tôi nên thấy may mắn vì đã khuyên Vụ Quan bỏ cô, nếu không chắc tôi sẽ bị cô nói cho tức chết”. Đường phu nhân vừa tức vừa thẹn, nói ác độc. “Thật không biết con trai nhà ai còn dám cưới cô về”.
“Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-uyen-song-lai/128748/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.