“Con nói gì? Con muốn đi theo mẹ học quản gia?”. Hồ phu nhân giật mình nhìn con gái, giống như đó không phải con gái bà nữa, bàkhông rõ vì sao một người trước kia không bao giờ muốn đụng tay vào quản mấy việc lặt vặt nay lại đột ngột thay đổi.
“Dạ”. Trước khi nói lời này, Đường Uyển đã biết chắc mẹ thểnào cũng giật mình, nhưng đây là việc nàng suy nghĩ mãi mới quyết định,kiếp trước nàng chỉ thích thơ ca thi phú, cầm kỳ thư họa, không nhữngchẳng hiểu nửa điểm về công việc quản gia mà còn chán ghét nó, cảm thấylàm những việc đó mới tục tằn làm sao. Cha mẹ anh trai yêu thương nàng,tất nhiên không nỡ bắt nàng làm chuyện nàng không thích, hơn nữa nàngthông minh từ nhỏ, tám chín tuổi đã biết làm thơ đối đáp, càng lớn càngnổi danh là tài nữ Sơn Âm, toàn thân tràn ngập phong độ thanh nhã củangười trí thức, bọn họ càng không muốn để nàng dính chút hơi thở trầnthế khói lửa.
Nhưng khi gả cho Lục Du rồi nàng mới hiểu ra, thì ra chỉ biết ca từthi phú mà không biết quản gia đối với con gái chưa chồng thì chẳng làchuyện to tát gì, nhưng đối với người làm vợ làm con dâu thì lại làkhuyết điểm nguy hiểm. Mẹ chồng trước của nàng là Đường phu nhân thốnghận nhất ngoại trừ cho rằng nàng và Lục Du vợ chồng ân ái khiến hắn savào ôn hương nhuyễn ngọc không chí tiến thủ ra, còn vì nàng tài hoa hơnngười, tinh thông kinh-sử-tử-tập*, nhưng không biết quản gia.
*Cách phân loại sách vở thời xưa : Kinh điển – Lịch sử – Chư tử –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-uyen-song-lai/128725/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.