Mập Mạp leo lên lầu đã thấy Tưởng Minh đang ngồi trên sô pha xem TV, trên màn hình là quảng cáo áo định hình cơ thể*. Mập Mạp vừa thấy liền phì cười, Tưởng Minh còn có cái loại ham mê này nữa ư?
“Người lúc nãy là em trai ngươi à?” Tưởng Minh bấm tắt TV, cả căn phòng nháy mắt yên tĩnh đến doạ người.
“Ân, là em trai của ta.” Lấy cái gối đệm nhét vào sau lưng, Mập Mạp ngẩng đầu nhìn chùm đèn pha lê trên trần.
“Hắn tới làm gì?” Tưởng Minh nghi hoặc.
“Khuyên ta trở về…”
“Cạch!” Chiếc điều khiển TV nằm chỏng chơ trên mặt sàn, pin và vỏ mỗi thứ một nơi. Tưởng Minh liền cuống quýt ngồi xổm xuống lụm lại, khi đứng lên lại cụng đầu vào bàn trà… Bốp một tiếng thật to doạ Mập Mạp nhảy dựng. Chạy vội qua bên đó, hắn vấp phải cái túi.
“Có đau hay không? Ngốc quá! Nhặt mấy thứ này nọ cũng để bị đụng đầu…” Mập Mạp cẩn thận xoa xoa đầu cho Tưởng Minh.
“Ngươi sẽ về nhà sao?”
“… Không biết.”
Cạch! Chiếc điều khiển lại bị Tưởng Minh quăng mạnh xuống sàn nhà, hoàn toàn trở thành liệt sĩ. Đẩy Mập Mạp ra, y đùng đùng quay lại phòng mình.
Mập Mạp ngồi xổm xuống nhặt nhạnh mấy mảnh vỡ của chiếc điều khiển, thử ráp lại với nhau, đáng tiếc là không dùng được nữa. Thở dài, quăng đống nhựa phế liệu kia lên bàn, hắn ngả người lên ghế sô pha, trong đầu suy ngẫm lại những lời đã nói với đứa em ở quán trà lúc trước.
Dù sao thì ba mẹ cũng đã dưỡng hắn nhiều năm, tuy khônng dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tru-thien-nhat-dung-tru-nhat-the/1333797/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.