🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng bao lấy phần thân thể yếu ớt nhất của Tưởng Minh, ôn nhu vuốt ve. Đầu ngón tay thô ráp bỗng xẹt qua một nơi làm y kích thích đến mức muốn thét to, đôi mắt khẽ hé mở.
Đập vào tầm nhìn bé nhỏ là gương mặt đỏ au của Mập Mạp, người lúc này vẫn chưa thể dời mắt khỏi tiểu đệ đệ của y. Cái bộ dạng luống cuống tay chân ấy làm Tưởng Minh muốn bật cười nhưng lại không dám cười, cùng lúc đó, thân thể dưới sự vuốt ve của Mập Mạp bắt đầu nổi lên những phản ứng không đổng nhất.
Mập Mạp sửng sốt… Đứng lên rồi!
Làm sao bây giờ? Bây giờ phải làm sao? Một Mập Mạp chưa trải sự đời bắt đầu hoảng hốt, trước giờ hắn chỉ biết tự mình an ủi, bây giờ phải làm cho người khác, hắn hoàn toàn mù tịt.
Dùng động tác thật cẩn thận mà bắt chước những lúc ở nhà một mình, Mập Mạp đỡ lấy tiểu đệ đệ không còn thuần khiết của Tưởng Minh bắt đầu cao thấp triệt động.
Tưởng Minh nghiến chặt răng trong miệng… Chết tiệt! Vừa muốn khóc lại không thể không giả chết, Tưởng Minh sâu sắc lãnh ngộ câu thành ngữ tự chui đầu vào rọ. Phải làm thế nào đây? Áp lực phải kìm chặt tiếng kêu sắp bật ra khỏi miệng khiến y sắp hỏng mất rồi, thế nhưng hạ thân vẫn nhận từng luồng kích thích mãnh liệt khiến cả thân người như tê liệt, ngay hành động đơn giản như giơ cánh tay lên t cũng không có khí lực đi làm.
Rốt cuộc, dưới thế tấn công dũng mãnh của Mập Mạp, Tưởng Minh đã nhanh chóng giương cờ trắng đầu hàng chỉ sau năm phút. Quá bối rối, Tưởng Minh chỉ muốn đập đầu mình vào tường cho rồi.
Bình thường đều có thể kiên trì hơn hai mươi phút, ấy vậy mà bây giờ chỉ mới có năm phút y đã không tự chủ được. Việc này nếu truyền ra ngoài y còn không bị người khác cười cho chết sao?
Mập Mạp cũng ngẩn người nhìn chất lỏng trắng đục trên tay, trong đầu nhất thời oành một tiếng nổ tung. Tưởng Minh thế mà lại tiết ra trong tay hắn!?! Ngẩn ngơ cả nửa buổi Mập Mạp mới nhớ ra phải xả nước, sau đó lại đổ đầy bồn nước ấm rồi đem Tưởng Minh thả lại vào bồn tắm. Tắm rửa sạch sẽ xong lại ôm y ra, lấy khăn tắm cỡ lớn gói chặt người y lại.
Mập Mạp ôm Tưởng Minh vào phòng, đặt lên giường, đắp chăn đàng hoàng. Nhìn nhìn một lúc lâu hắn mới khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mặt y, rồi mới tắt đèn ra khỏi phòng.
Mập Mạp vừa đi, Tưởng Minh lập tức trợn trừng mắt, hai tay không tự giác mò xuống phía dưới sờ soạng.
Xong rồi xong rồi, mình ở trong tay Mập Mạp mà chống cự lại không quá năm phút… Trời hỡi, cứ như vậy rồi biết làm sao mà đè Mập Mạp đây? Thật đúng là thiên không có thiên lý, nhân không có nhân tính a… Buồn bực một hồi, Tưởng Minh cứ lăn qua lăn lại trên giường chưa chịu đi ngủ.
Đồng dạng buồn bực còn có Mập Mạp, người đang phải đứng trong phòng tắm xoa nắn dục vọng của chính mình, cuối cùng cũng xẹp xuống sau một tiếng hô khe khẽ. Nhìn đến trọc dịch trên tay, lại nhớ đến chất lỏng Tưởng Minh phun ra tay hắn, Mập Mạp thành công biến thành con heo luộc.
Vặn vòi nước lạnh, Mập Mạp dũng mãnh lao mình vào làn nước. Thở ra một hơi dài, hắn hình như đã mê muội hồ đồ mất rồi. Thế nhưng bây giờ vẫn chưa được…
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Minh hiếm khi có dịp dậy sớm đã thay một bộ đồ thể thao trắng tinh tươm.
Mập Mạp vốn đã quen dậy sớm, vừa vặn hai người chạm mặt nhau. Nhớ đến sự kiện tối qua, mặt Mập Mạp đã hồng như quả gấc, mà Tưởng Minh thì lại bộ dáng chẳng có việc gì mà nhiệt tình chào hỏi. Kì thật chỉ mình y mới biết, trái tim trong lòng cũng đang đập rộn ràng.
“Mập Mạp, ta với ngươi cùng đi chạy bộ.”
“A? …… Nga.”
Hai người bắt đầu chạy chầm chậm dọc theo con đường. Trời mới sáng sớm, trên đường còn chưa có mấy ai, một tầng sương mù mỏng manh bao lấy toàn bộ thành phố.
Chạy không nhanh nhưng cả hai chẳng ai mở miệng, hai bên lề đường thật ra có không ít các cụ bà đang múa ương ca (một điệu múa dân gian của Trung Quốc) rèn luyện thân thể.
Khi chạy đến quả trường, bước chân của hai người vô tình bị hình ảnh hai cụ già hấp dẫn mà dừng lại. Nhìn hai lão gia tử đều đã ngoài sáu mươi, mái tóc ngả màu hoa râm tỏ rõ những mưa gió bão bùng trong một đời người.
Hai cụ đang đánh thái cực quyền, mỗi chiêu mỗi thức đều đâu ra đấy. Khoảng nửa tiếng sau bọn họ dừng lại, ngồi lên mấy hàng ghế xếp sẵn ở quảng trường nghỉ ngơi.
Hấp dẫn ánh mắt hai người không phải chiêu thức thái cực quyền của mấy vị bô lão ấy, mà là bầu không khí giữa hai cụ, cái loại không khí mà chỉ những người tương đồng với nhau mới cảm nhận được…
Nghỉ ngơi xong, hai vị lão nhân cùng nâng đỡ nhau rời đi. Mập Mạp và Tưởng Minh cùng hiểu ý cười cười, không nói gì, chậm rãi chạy ngược lại con đường cũ.
.
.
.
“Xin hỏi, nơi đây có người nào rất mập tên gọi Trữ Hân không?”
Cô gái ngồi trước bàn tiếp tân hoang mang: Trữ Hân? Hình như là không có… thế nhưng quả đúng có một người rất mập, tuy bây giờ không còn mập nữa, nhưng như vậy có tính không?
“Xin lỗi cậu, chỗ chúng tôi đây không có người nào mập mạp gọi tên Trữ Hân cả.”
Nghe xong, cậu trai tỏ vẻ mất mát ly khai. Địa điểm đúng là nơi này rồi, nhưng sao người lại tìm không thấy?
“Uy, Lý Tuyết? Cô nói anh trai tôi ở trong câu lạc bộ thể hình Devil sao? Thế nhưng người ta lại nói là không có a…” Di động rơi trên mặt đất, Trữ Vũ đứng ở nơi đó: nam nhân cao lớn soái khí đằng xa liệu có phải là ca ca của hắn không?
“Anh!” Trữ Vũ nhịn không được hô to lên.
Mập Mạp sửng sốt, bất giác dừng chân lại. Người đứng trước cửa câu lạc bộ kia không phải em trai hắn thì còn ai? Làm sao lại như thế được? Bọn họ đã đi Canada rồi cơ mà? Không lẽ đã quay về?
Tưởng Minh cũng sửng sốt, cậu ta hình như có nét giống Mập Mạp, hơn nữa vừa rồi còn gọi Mập Mạp là anh?
“Tiểu Vũ?” Mập Mạp bước tới, tâm trạng không hề kích động như hắn vẫn nghĩ.
“Anh à, em nhớ anh đến chết được. Mà anh gầy rồi? Trời đất, nếu ba mẹ mà thấy được anh lúc này chắc chắn sẽ rất cao hứng!” Trữ Vũ hưng phấn nắm lấy cánh tay Mập Mạp, vẻ kích động hiện rõ trên gương mặt.
“Ơ… Mập Mạp, ta về trước đây, các ngươi cứ chậm rãi tán gẫu.” Tưởng Minh vội vàng chạy vào nhà, trong lòng là nghẹn khuất nói không nên lời. Vừa rồi y thấy được trong ánh mắt của nam nhân kia có kinh diễm, cũng có hương vị quen thuộc của đồng loại.
Mập Mạp và đứa em tìm một quán trà nhỏ tương đối yên lặng. Rót một ly trà, Mập Mạp tinh tế thưởng thức nó. Dù sao thì một ấm trà khoảng hai chục đồng, mà hắn thì chẳng muốn lãng phí một phân tiền nào.
“Anh à, một năm này anh sống có tốt không?”
“Ừ, cũng được…” Buông ly trà, Mập Mạp ngẩng đầu nhìn Trữ Vũ: hình như có cái gì đó đã thay đổi, tuy không thể nói rõ ra lời nhưng lại cảm nhận được tinh tường. Biến hoá của em trai làm hắn không vui.
“Anh, cả nhà đều đã trở lại, anh cũng dọn về nhà ở chung đi, ba mẹ rất nhớ anh.”
Mập mạp ngây người, rồi ngay lập tức bật cười… khôi hài thật! Nếu nói người khác nhớ hắn, có lẽ hắn sẽ tin tưởng, nhưng nếu nói ba mẹ nhớ thương hắn, đánh chết hắn may ra hắn tin.
“Anh, em nói thật đấy! Mẹ lúc nào cũng cảm thấy áy náy đối với anh, lần trước gia đình xuất ngoại không mang anh theo làm mẹ vẫn còn hối hận đến tận bây giờ.”
“Được rồi Tiểu Vũ, anh sẽ không quay về đâu. Hiện tại anh ở đây cũng rất tốt, có em chiếu cố cho ba mẹ là được rồi.”
“Nhưng… nhưng anh dù sao cũng là con của ba mẹ a! Bọn họ chăm sóc anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh… chẳng lẽ chỉ cần một mình em chăm sóc ba mẹ sao?” Trữ Vũ nói xong tựa hồ còn cảm thấy chưa đủ, cắn cắn môi nhìn Mập Mạp. Thật hi vọng Mập Mạp có thể nể tình trước kia mà về nhà.
“… Để anh suy nghĩ thêm đã. Hiện giờ anh vẫn sẽ ở lại câu lạc bộ Devil, có chuyện gì cứ tới đấy tìm là được.”
“Anh! Anh cùng tên nam nhân kia là có quan hệ gì?” Ánh mắt Trữ Vũ nhìn Mập Mạp rất sắc bén.
“Có liên quan gì đến em à?” Mập Mạp hừ một tiếng, xoay người ly khai, lưu lại Trữ Vũ vẫn còn há hốc mồm ngồi đấy.
Kia mà là tên anh trai yếu đuối của hắn đấy ư? Nếu trước kia mình kiên trì ép hỏi, có chuyện gì anh ấy cũng khúm núm nói không ra hơi, nhưng cái câu “Có liên quan đến em à?” của hôm nay triệt để làm cho hắn á khẩu. Chẳng lẽ anh ấy biết hết rồi? Nhưng làm sao lại như thế được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.