Bạch Thanh Phong kết ấn, máu chảy ra từ bàn tay hắn lúc nãy tập hợp lại rồi hóa thành một thanh kiếm. Thanh kiếm máu đâm thẳng tới chỗ Thu Vân mà tấn công. Sau vài đòn công kích, Thu Vân vốn không chống đỡ nỗi nữa nên bị thanh kiếm xuyên thẳng qua vai.
Ngọc Mai trợn tròn mắt nhìn thân thể của Thu Vân tựa như con diều rách mà rớt xuống đất.
" KHÔNG.... Thu Vân...."
Ngọc Mai cố giãy giụa thoát khỏi chú thuật trói buộc trên người, nhưng có vẻ cố gắng hoàn toàn vô ích. Nước mắt rơi trên khuôn mặt bán trong suốt của cô tạo thành một cảnh tượng mờ ảo.
"hic... Thu Vân... tại sao chứ?... Chúng tôi đã chết rồi... tại sao... mọi việc lại trở nên như vậy...?...hic...hic..."
Bạch Thanh Phong đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn Ngọc Mai.
" Nói xem các ngươi giấu người ở đâu?"
Nhưng có vẻ Ngọc Mai không hề nghe hắn nói gì cả, vừa khóc vừa nói.
" Các ngươi... luôn ép chúng ta... chúng ta vốn chỉ muốn sống yên bình nhưng các ngươi luôn ép chúng ta... Thu Vân... chị nói xem sao ông trời lại bất công như vậy?"
Bạch Thanh Phong có vẻ mất kiên nhẫn hắn tóm lấy cổ Ngọc Mai tức giận nói.
" Ta không rảnh nghe người nói nhảm, nói xem rốt cuộc giấu người ở chỗ nào?"
Ngọc Mai đưa đôi mắt nhìn hắn, đáy mắt hiện lên tia giễu cợt rồi cô cười.
" Ha ha ha... ha ha... ha ha... ta không nói đó! Ha ha..."
Bạch Thanh Phong siết chặt cổ của Ngọc Mai nhưng có vẻ cô cũng không thiết tồn tại nữa. Ánh mắt nhìn về thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-toi-bien-thanh-my-nam-roi/353139/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.