Chờ tới khi mọi việc chuẩn bị cho bệnh viện đều hoàn thành, ngày xuất ngoại của Diêu Tuyếtcũng vừa tới. Mấy ngày hôm nay công việc chủ yếu của Diêu Tuyết chính là sửa sang lại hành lí chuẩn bị đi, đối với Diêu Tuyết chuyến đi nàygiống như một kỳ nghỉ dài kỳ của cô vậy, không có phiền não, không lolắng, không u sầu...cũng sẽ không bị tên phúc hắn nam nào đó ở bên cạnhtìm cớ bóc lột cô.
Dĩ nhiên Diêu Tuyết đã quá coi thườngtrình độ phúc hắc của một ai đó rồi, đối với Diệp Vũ Thiên mà nói,khoảng cách địa lí đối với anh không là gì cả. Chỉ cần là anh muốn, tựnhiên sẽ có rất nhiều phương pháp để thực hiện, mà trong đó, Diêu Tuyếtchính là đối tượng đã sớm nằm trong tầm ngắm của anh, sao anh có thể dễdàng cho phép cô bay mất chứ, chỉ là cô quá ngây thơ nên không hiểu màthôi.
Diệp Vũ Thiên đứng trên lầu nhìn xuống bóng hình nhỏ béđang vui vẻ đi lại dưới lầu, khóe miệng nhếnh lên, cô bé à, em vui mừngquá sớm rồi, em cho rằng chỉ như vậy là có thể thoát khỏi bàn tay củatôi sao. Từ ngày nhìn thấy cô gái nhỏ bé, cô đơn dựa vào gốc cây bạchquả dưới nắng, bóng dáng yếu ớt, cô tịch đó đã sớm bị anh định sẵn, coilà vật trong túi của mình, người như anh làm sao có thể để cho vật củamình bị người khác để ý được cơ chứ?
Cho nên mới nói, bất kểchuyện gì cùng không nên vui mừng quá sớm, nếu không sẽ giống như Diêutuyết bây giờ, nhìn chàng trai xách va li đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tinh-cuoc-song-hanh-phuc-cua-dieu-tuyet/1965972/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.