Chương trước
Chương sau
Diệp Vũ Thiên vừa đến, cũng đồng nghĩa với những ngày nhàn nhã của Diêu Tuyết cũng phải kết thúc. Ví dụ như tối hôm qua Diệp Vũ Thiên làm việc trễ, Diêu Tuyết cũng phải cam chịu làm nô lệ ở một bên sắp xếp số liệu, phục vụ cà phê, bữa khuya, không dám oán thán nửa lời.

Thật lòng mà nói cô hiện tại đã là phú bà, hoàn toàn không cần phải nai lưng ra làm việc cho anh để kiếm học phí nữa, tuy nhiên trình độ phúc hắc của người nào đó lại khiến cô không thể không ngoan ngoãn ngậm đắng nuốt cay mà làm việc cho anh.

Hậu quả trực tiếp đó là ngày hôm sau cô phải mang đôi mắt gấu mèo đến lớp khiến mọi người vô cùng hiếu kì, có vài người còn hỏi xem có phải hôm qua cô đã cùng người yêu ôn tồn cả đêm, dù sao dân phong nước ngoài vốn rất cởi mở chuyện này cũng không có gì kì lạ, chỉ là Diêu Tuyết lại cảm thấy oan ức không để đâu cho hết, bởi vì cái người khổ sai cô cả đêm kia bây giờ đang thoải mái làm tổ trong nệm ấm chăn êm ở nhà kia.

Nô dịch cô suốt ba tháng, cuối cùng hôm nay, Diệp Vũ Thiên cũng nói cho cô một tin tức khiến cô mừng như điên đó là anh sắp trở về đại lục. Diệp Vũ Thiên bình thản nhìn gương mặt mừng rỡ nhưng lại cố làm ra vẻ bình tĩnh của Diêu Tuyết mà trong lòng cười thầm.

Cô bé, vì sao em vẫn luôn ngây thơ như vậy, tôi vẫn chưa nói là sẽ không quay trở lại mà em đã vui vẻ thành như vậy, chỉ cần một chút thôi cũng đủ để thỏa mãn em rồi sao. Em quả thật là đáng yêu đến nỗi tôi không nỡ rời đi dù chỉ một ngày thôi.

Diệp Vũ Thiên vừa rời khỏi, Diêu Tuyết lập tức có thời gian hội họp cùng với mấy người bên nhóm Phượng Hoàng, bọn họ cứ cách một thời gian lại bay sang đây tụ họp sau đó cùng nhau tán gẫu và bàn luận kế hoạch.

Trong phòng khách tại phòng tổng thống của khách sạn, Lâm Nguyệt Dao vừa nhìn thấy Diêu Tuyết bước vào liền chạy sang ôm chầm lấy cô:

“Ôi, tiểu Diêu Tuyết, sao mới có mấy tháng không gặp mà chị cứ tưởng như đã mấy năm ý, nhớ em chết mất.”

Diêu Tuyết bị ôm cứng ngắc cũng chỉ mỉm cười vỗ vỗ lưng Lâm Nguyệt Dao:

“Em cũng rất nhớ chị cùng mọi người a!”

Tuy nhiên cho dù làm sao thì cô cũng vẫn cứ ôm lấy một cánh tay Diêu Tuyết không buông, trong miệng không ngừng kể lể bản thân cô độc uất ức như thế nào. Đối với tình cảnh này mọi người cũng chỉ thấy nhưng không thể trách, dù sao cảnh này cũng đã quá quen thuộc với mọi người rồi.

Chờ một lát Lăng Chính Phong không chịu nổi cũng lại kéo Lâm Nguyệt Dao ra thôi. Nói ra cũng thật li kì, cặp oan gia này đánh nhau từ nhỏ đến lớn, sau này học đại học cũng là một người ở cực đông, một người ở cực tây, vậy mà lại có thể trở thành đôi, hơn nữa còn cực kì ngọt ngào, quả thực khiến người ta phải mở to mắt ra mà nhìn.

Hàn Băng Nhạn đang ngồi trên sofa ăn trái cây, nhìn thấy cô cũng mỉm cười nói:

“Hôm nay nhìn khí sắc em quả thực không tệ nha, có chuyện gì vui à?”

Diêu Tuyết nghe hỏi cũng kể lại chuyện Diệp Vũ Thiên sang đây, dù sao mọi người thân quen lâu ngày đã sớm lãnh giáo qua sự phúc hắc của anh, nghe nói vậy cũng chỉ đành vỗ vai Diêu Tuyết an ủi.

“Em gái còn cần cố gắng nhiều, dây dưa với người phúc hắc là khó dứt lắm, cái này gọi là một lần sa chân, vướng cả đời a.”

Mọi người vui vẻ đùa giỡn, hoàn toàn không phát giác ra gương mặt của Lãnh Vệ ngồi một bên ngày càng lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.