Chương trước
Chương sau
Theo lý mà nói, Túc huyện non xanh nước biếc, xuất hiện yêu tinh cũng không có gì lạ.

Nhưng hồ ly, thỏ rừng, các loại kỳ hoa dị thảo thành tinh đều có thể hiểu được, đây là xe đẩy thành tinh? Hay là do Đường Kiến Vi chế tạo nên thành tinh? So với yêu tinh giới, chuyện này là trò đùa đi?

Như để chứng minh chính mình thực sự có tiềm năng thành tinh, một hàng ván gỗ đột nhiên rơi xuống từ hai bên xe. Trong tiếng "tạch tạch tạch", những tấm ván gỗ được nối thành một bệ gỗ phẳng, khiến mặt xe trở nên rộng rãi hơn xe.

Đường Kiến Vi cùng Tử Đàn nắm tay nhau, cẩn thận từng li từng tí tới gần xe đẩy, sợ xe lại có biến hóa gì, hai nàng cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Chiếu ứng: giúp đỡ

Xe đẩy hoàn toàn yên tĩnh, không còn đáng sợ nữa.

Đường Kiến Vi kiểm tra từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, phát hiện rằng xe đẩy đã được lắp thêm nhiều bánh răng và những ổ khóa phức tạp nàng không biết đến, nhưng toàn bộ đều giấu bên trong, không chút nào ảnh hưởng đến mỹ quan, khó trách nàng không nhìn ra cái gì không đúng.

"Có ai tới qua viện tử của chúng ta sao?" Đường Kiến Vi buồn bực không ngớt.

"Không biết a, ta làm việc cả buổi sáng, không có nhìn thấy."

Đường Kiến Vi suy nghĩ một hồi, sau đó lần lượt cất đi những tấm ván gỗ của xe đẩy, chỉ cần một chiếc khóa là có thể khóa được toàn bộ dãy ván gỗ. Nhấc khóa lên, những tấm ván gỗ lần lượt mở ra trở lại, rất linh hoạt và thiết thực.

"Chẳng lẽ là Đồng gia hỗ trợ cải tạo?" Đường Kiến Vi cảm thấy không thích hợp, "Nếu thật sự có kỳ nhân, tùy ý chế tạo một chiếc xe đi bán nhất định có thể bán được giá tốt, không cần trải qua nghèo khó như thế?"

Đường Kiến Vi đầu óc thương nhân không cách nào hiểu thấu đáo người đọc sách thanh cao Đồng Thiếu Huyền suy nghĩ gì, cũng lười suy nghĩ, xuất thân từ Bác Lăng vọng tộc, nàng đã quen với cuộc sống ăn ngon, mặc đẹp, tự nhiên nghĩ không ra Đồng gia tại Túc huyện không được coi là nghèo khó, nhưng cũng chỉ là gia môn bình thường.

Nàng chỉ là muốn một chiếc xe đẩy có thể chở chảo dầu ra ngoài buôn bán buổi sáng một chút mà thôi, bây giờ có xe, sáng sớm ngày mai quầy điểm tâm của nàng có thể khai trương!

Đường Kiến Vi dành cả ngày để nhào bột, chuẩn bị dầu, mười phần nhiệt tình.

Nàng đã tìm được địa điểm để dọn quầy ra, chính là ở cổng Cảnh Dương phường tại Đồng phủ.

Cảnh Dương phường nằm ở góc đông bắc phồn hoa nhất Túc huyện, không chỉ tiếp giáp tứ đại phường, ngoài cửa phường là con đường duy nhất là thông đến cửa thành, chợ và nha môn đều phải qua đây.

Nơi đây vô số người đi bộ và xe ngựa, vô luận là đi làm hoặc là đi học, phần lớn đều đi qua chỗ này. Ngoài ra còn có một số tiểu thương và tiểu phiến dọc đường, so với ở chợ có nhiều cửa hàng phải đi thuê thì ở chỗ này dọn quầy ra ít cạnh tranh, nhưng cũng không thiếu khách hàng. Trọng yếu nhất là gần Đồng phủ, coi như Đường Kiến Vi đẩy xe ra cũng có thể tiết kiệm được chút sức lực, rất thích hợp cho những quán lưu động mới mở.

Tiểu thương: người buôn bán nhỏ, tiểu phiến: người bán rong

Rạng sáng ngày hôm sau, Đường Kiến Vi đặt chảo dầu lên xe, chuẩn bị xuất phát.

Tử Đàn đặc biệt muốn cùng nàng đi, sợ nàng nơi này mới đến mở sạp hàng sẽ bị xa lánh, khi dễ.

Đường Kiến Vi rút ra thanh kiếm phụ thân để lại cho nàng từ dưới xe, mũi kiếm sáng lên, hàn quang bắn ra bốn phía: "Ta ngược lại muốn nhìn xem ai không có mắt dám đến khi dễ ta."

Tử Đàn ở nhà chăm sóc Đường Quán Thu, xe đẩy của Đường Kiến Vi đã tới cửa cổng phường.

Chiếc xe đẩy này quả thực rất dễ sử dụng, hai cái bánh xe có thể điều chỉnh phương hướng linh hoạt, cho dù trên đường đất cũng như đi trên đất bằng, lợi hại đến mức Đường Kiến Vi không ngờ tới.

Đã đến vị trí thả chân chống đỡ xuống, đứng vững vàng, không cần nàng lao lực chống đỡ.

Nhưng có một điều bất tiện.

Các tấm ngang trên xe thực sự có thể được sử dụng để đặt các món ăn, những miếng mì nàng cắt ra có thể trải ra từng miếng một, cũng rất thuận tiện để nàng chiên chúng, không gian đầy đủ.

Tuy nhiên, tấm ngang được cố định quá chắc chắn và không thể điều chỉnh được. Chiều rộng giữa các tấm ngang không phù hợp với chảo dầu trên than, Đường Kiến Vi phải đặt cẩn thận, nếu không sẽ có nguy cơ chảo dầu bị lật.

Sau khi treo một tấm biển có dòng chữ "Quầy điểm tâm Đường thị hai văn tiền mua một tặng một" trên xe, nàng di chuyển thùng gỗ lớn ra khỏi xe, mọi thứ đã sẵn sàng, Đường Kiến Vi bắt đầu chiên bánh.

Nàng khéo léo xếp hai miếng bột lại với nhau, dùng đũa đè ép trên mặt, kéo căng rồi cho vào chảo dầu trượt đi kêu xèo xèo, miếng bột từ từ nở ra thành hình cột dài và có màu vàng óng.

Đường Kiến Vi thuần thục khống chế nhiệt độ, vớt lên những chiếc bánh quẩy thả trên lưới để nguội và nhỏ dầu.

Dưới lưới là chảo dầu, nhỏ dầu xuống trực tiếp trở về trong nồi, một chút đều không lãng phí.

Nàng là gương mặt mới, những tiểu thương, tiểu phiến xung quanh đang thầm nhìn chăm chú nàng, ngửi thấy mùi thơm của mì, lại không biết nàng chiên món gì, sợi mì mỏng để vào trong chảo dầu, thời điểm vớt lên lớn hơn một vòng, màu sắc rất hấp dẫn.

Sau khi chiên hơn nửa túi lưới bánh quẩy, Đường Kiến Vi bắt đầu hét lên: "Bánh quẩy mới ra lò, bánh quẩy chiên giòn nóng hổi đây! Ưu đãi có hạn, hai văn tiền một que bánh quẩy!"

Đường Kiến Vi luyện qua công phu, thanh âm hét lên không nhỏ, giọng nói vẫn là tiếng phổ thông, ngôn ngữ tính ra là mới mẻ đối với người dân Túc huyện, nơi tràn ngập khẩu âm địa phương.

Nghe được tiếng hô của nàng, những người đi ngang qua vô thức quay lại nhìn, họ nhanh chóng bị nàng hấp dẫn — vẻ đẹp này từ đâu đến? Không thể tin được, có người xinh đẹp như vậy, mặc váy màu hồng đào, cả người giống như hoa sen mới nở, cư nhiên ở đây bán điểm tâm?

Đường Kiến Vi biết Túc huyện lớn mặc dù quen thuộc nói tiếng địa phương, nhưng đa số vẫn nghe hiểu tiếng phổ thông, nàng cố ý dùng tiếng phổ thông hét to, cách ăn mặc cũng là phí đi không ít tâm tư, đúng là hiệu quả ngay lập tức.

Cảm nhận được mọi người nhìn chăm chú, Đường Kiến Vi vỗ vỗ tấm biển, tiếp lấy hô nửa câu sau: "Khai trương đại cát mua một tặng một, mua bánh quẩy tặng sữa đậu nành! Chén sữa đậu nành lớn thơm ngọt, ngài đến mua ta liền đưa, số lượng có hạn, đưa hết mới thôi!"

Đường Kiến Vi đương nhiên biết "bánh quẩy" xa lạ với mọi người, nàng nửa trước hét lên là để thu hút sự chú ý. Nhưng "sữa đậu nành" là thức uống buổi sáng rất quen thuộc của bách tính Đại Thương, từ nam đến bắc tất cả mọi người đều thích uống sữa đậu nành.

Đặc biệt ở Túc huyện, bây giờ đã là đầu thu, thời tiết vẫn nóng bức không thôi, mặt trời vừa mới ngoi đầu lên, người đi đường cũng đã bị nướng ra một thân mồ hôi, uống một bát sữa đậu nành trong veo tương đương giải nóng.

Nghe được thanh âm "đưa sữa đậu nành", những người vốn không quan tâm đến vẻ ngoài của Đường Kiến Vi cũng lần lượt dừng lại, ba năm người tiến đến quầy hàng, hỏi nàng muốn sữa đậu nành.

"Sữa đậu nành bao nhiêu tiền?"

"Hai văn tiền, ngài mua bánh quẩy ta đưa sữa đậu nành."

"Bánh quẩy? Cái này?" Người đầu tiên hỏi bằng tiếng phổ thông với giọng đặc sệt là một người nhà vườn, đang vác một chiếc gánh trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, thỉnh thoảng dùng chiếc khăn trên cổ lau đi khuôn mặt.

Hắn nhìn cái gọi là bánh quẩy có chút mới mẻ, nhưng hắn lại không có hứng thú với đồ mới lạ, chỉ muốn uống một chén sữa đậu nành.

"Ta không muốn bánh quẩy." Nhà vườn nói, "Chỉ cần một bát sữa đậu nành, bao nhiêu tiền?"

Đường Kiến Vi nhìn ra mánh khóe: "Bởi vì túc hạ là khách hàng đầu tiên của quán, cho nên bánh quẩy và sữa đậu nành miễn phí đưa tặng!"

Không đợi nhà vườn mở miệng, Đường Kiến Vi lập tức bọc bánh quẩy vào vải dầu gói kỹ lưỡng, múc một muôi sữa đậu nành vào trong chén, đưa cho nhà vườn.

Nhà vườn nhếch miệng cười: "Còn có chuyện tốt như vậy ......" nói xong cũng không khách khí, ngửa đầu đem sữa đậu nành uống sạch sẽ.

Vốn cho rằng sữa đậu nành miễn phí nhất định trộn lẫn rất nhiều nước, hắn coi như nước rồi uống, dù sao không mất tiền. Không nghĩ rằng chén sữa đậu nành này không chỉ có không có pha nước, nồng đậm hương đậu bên trong còn có thể nếm rõ ràng vị ngọt.

Nhà vườn ừng ực ừng ực uống xong, thời điểm đem bát trả lại cho Đường Kiến Vi hỏi nàng: "Tiểu nương tử, ngươi cho đường vào sữa đậu nành này phải không?"

Đường Kiến Vi đem bát thu vào trong xe: "Đúng vậy, có hợp khẩu vị của khách quan không?"

Nhà vườn tỏ ra không tin: "Ngươi làm như vậy không sợ thâm hụt tiền sao?"

Đường Kiến Vi mỉm cười nói: "Ngài ăn ngon uống ngon là được. "

Người xung quanh cũng nghe được lời nói của nhà vườn, không ngờ tặng sữa đậu nành bên trong còn bỏ đường, mọi người không khỏi liếm môi.

Nếu cho thêm đường, huống chi là trái cây béo ngậy không biết mùi vị, chỉ riêng bát sữa đậu nành này, hai văn tiền mua cũng không lỗ.

Nhà vườn uống xong sữa đậu nành, cắn một cái bánh quẩy.

Cắn một miếng, tiếng răng rắc vô cùng rõ ràng truyền đến lỗ tai mọi người xung quanh.

Nhà vườn nhai nuốt bánh quẩy, mùi thơm của dầu, bột và kết cấu giòn va chạm trong miệng, biểu lộ càng thêm kinh ngạc.

"Ân! Ăn ngon ...... ăn ngon thật!" Nhà vườn lớn tiếng nói, "Bơ dừa này ngon hơn gấp trăm lần so với bất kỳ bơ dừa nào nào ta từng nếm!"

Bơ dừa là một loại bơ thơm ngon, béo ngậy được làm từ thịt dừa xay nhuyễn. Bơ dừa có thể dùng để ăn với bánh mì và kết hợp với các loại trái cây rất hợp.

Tiểu thương bán đồ ăn bên cạnh khinh thường nói: "Có khoa trương quá không? Hẳn là tiểu nương tử mời đến kẻ lừa gạt đi."

Sự tán dương thực tình của nhà vườn lại bị hoài nghi, nhịn không được ra sức tuyên truyền cho Đường Kiến Vi, bản thân cũng là người làm ăn, bị lời nói kích động thì nói lại mấy câu: "Trương Cửu Lang ta đời này ghét nhất chính là những người nói láo! Bơ dừa có ăn ngon hay không, bản thân ngươi ăn một lần thì biết! Ăn xong sợ là ngươi cũng sẽ cam tâm tình nguyện trở thành kẻ lừa gạt của tiểu nương tử! Tiểu nương tử, quả bơ dừa cùng sữa đậu nành đều đặc biệt thực sự, có lương tâm. Làm ăn khó khăn, ta không thể ăn không của ngươi, cái này hai văn tiền ngươi giữ đi, ta ngày mai còn tới!"

Sau khi nhà vườn để hai văn tiền trên xe đẩy của Đường Kiến Vi, hắn ta trừng mắt nhìn tiểu phiến bên cạnh, gánh đòn rời đi.

Nhìn hắn cùng tiểu phiến như thế một phen lui tới, nhiều người tụ tập lại, trở nên quan tâm hơn đến loại bánh mà Đường Kiến Vi gọi là bánh quẩy.

Có vị đại nương hỏi Đường Kiến Vi: "Một quả bơ dừa cùng chén sữa đậu nành lớn, hết thảy hai văn tiền, là thật ư?"

"Đương nhiên là thật." Đường Kiến Vi không đợi đại nương hỏi lại, bánh quẩy và sữa đậu nành lập tức chuẩn bị kỹ càng, đặt trước mặt nàng, để nàng nếm thử.

Đại nương làm giúp việc ở một tửu lâu trong chợ, lúc sáng vội vã đi làm, phải làm việc đến trưa nên cần ăn một bữa sáng thật no.

Nàng đã ăn bánh bao ở tiệm bánh trước mặt được vài tháng, đã sớm chán vị này, vừa nghĩ tới hương vị bánh bao liền muốn buồn nôn. Quả bơ dừa nhìn xem thành thật, cộng với một bát sữa đậu nành có thêm đường, chống đến lúc xế trưa cũng không thành vấn đề.

Trọng yếu nhất là chỉ có hai văn tiền!

Đại nương bỏ tiền xuống, một ngụm bánh quẩy một ngụm sữa đậu nành, cả hai hoàn toàn khác biệt nguyên liệu nấu ăn, chúng tạo ra một hương vị phức tạp cùng cảm giác vi diệu.

Bát sữa đậu nành không thể mang đi được nên đại nương đứng trước đám đông vừa ăn vừa đối mặt với ánh mắt của mọi người.

Tất cả mọi người quan sát nàng, nàng vùi đầu ăn không biểu lộ điều gì, nhưng mọi người nhận ra nét mặt của nàng không kịp chờ đợi, say sưa nhấm nuốt ngon lành mà nhìn ra hai chữ —— ăn ngon.

Đại nương ăn xong bánh quẩy, bát sữa đậu nành cũng thấy đáy, đem bát thả lại trên xe, đánh một cái ợ vang dội, móc ra hai văn tiền, nói với Đường Kiến Vi: "Một cái nữa!"

Đường Kiến Vi: "Được!"

Người xung quanh mắt choáng váng, ăn ngon như vậy sao?

Lại một phần bánh quẩy sữa đậu nành, đại nương vẫn như cũ ăn hết ngay, giơ ngón tay cái lên nhẹ với Đường Kiến Vi, lau miệng rồi rời đi.

Đường Kiến Vi mỗi lần múc sữa đậu nành đều đầy một phần, nếu tiếp tục múc ra, lúc đó thùng sẽ cạn, đến lúc đó hai văn tiền cũng chỉ có thể mua bánh quẩy chứ không thể uống được sữa đậu nành, quá thua thiệt, những người đi đường im lặng vây xem cuối cùng cũng ra tay hành động.

"Ta muốn một phần!"

"Cũng cho ta một phần!"

Đường Kiến Vi khẩu khí bán ra hơn mười phần.

Nàng một bên chào hỏi còn vừa có thể tiếp tục la hét.

Mọi người có xu hướng tâm lý bầy đàn, quán càng vắng thì càng không có ai quan tâm, một khi nổi tiếng, người đi ngang qua nghe tiếng mà đến đây.

Hơn hai mươi người cùng lúc tụ tập xung quanh, gần như khiến Đường Kiến Vi luống cuống tay chân.

Đồng Thiếu Huyền vừa vặn cùng Quý Tuyết từ cổng phường ra, nhìn thấy náo động, Đường Kiến Vi đang bị vây bên trong, không nhìn thấy nàng, cũng không biết náo loạn này là do nàng dâu tương lai Đồng gia đang bán điểm tâm.

"Có chuyện gì vậy?" Đồng Thiếu Huyền liếc hắn một cái, "Ở đây bán gà quay Lưu ngốc nghếch sao?"

Quý Tuyết khuyên nhủ: "Tứ Nương đừng nhìn, nhanh đi thư viện đi. Trước đó tiên sinh kém chút cáo trạng về nhà, nói ngươi thời gian này luôn luôn đến trễ, khi đi học cũng liên tiếp đào ngũ, nếu ngươi còn như vậy, chỉ sợ hắn sẽ báo về phủ. Bị A Nương ngươi biết, ngươi chắc chắn chịu một trận giáo huấn. "

Đồng Thiếu Huyền không phục: "Tiên sinh nói những điều lúc ta mười tuổi đã biết hết rồi, hắn lại giảng cực kỳ buồn tẻ như là nhai sáp nến, ta có bao nhiêu cố gắng mới chống đỡ chỉ đào ngũ không cắm đầu ngủ say, đây đã là cho hắn mặt mũi rồi."

Quý Tuyết bất đắc dĩ nói: "Ai kêu Túc huyện chỉ có một trường học trong huyện, cho dù dạy những điều ngươi đã hiểu thì cũng phải đến thư viện. Đi học tôn sư trọng đạo, chớ nói những lời ngông cuồng. Phải biết ngươi cuối cùng có thể đi kinh thành tham gia khoa cử hay không, là phải xem tiên sinh nâng tiến ngươi. Nếu tiên sinh không hé miệng, ngươi sẽ gặp xui xẻo. "

Quý Tuyết là người Tuy xuyên, lúc Cha Nương còn tại thế nàng đọc sách qua mấy năm, đáng tiếc lúc tuổi nhỏ Cha Nương bởi vì ngoài ý muốn song vong, nàng cũng bị người người môi giới đưa đến Đồng gia làm gia nô.

Tống Kiều thấy nàng thông minh, nhỏ hơn Đồng Thiếu Huyền vài tuổi nên mua nàng về.

Quý Tuyết thỉnh thoảng sẽ làm một số chuyện hoang đường, tỉ như dựa vào tường tham gia trò vui, nhưng đại đa số thời điểm vẫn bình tĩnh, khuyên nhủ Đồng Thiếu Huyền vài câu.

Đồng Thiếu Huyền nghe nàng nói xong, cảm thấy lời nàng nói không sai, liền tăng tốc bước chân đi thư viện.

Quý Tuyết ngày thường rảnh rỗi sẽ giúp Đồng Thiếu Huyền mang cặp sách, đưa nàng đến thư viện. Nếu quá bận việc gì đó ở nhà, nàng chính mình tự đi.

Hôm nay Quý Tuyết theo nàng đến cổng thư viện, đem túi sách nặng nề trên vai đưa cho nàng: "Mau vào đi thôi."

Đồng Thiếu Huyền nói: "Ta đã sửa lại túi sách trước đó, sau này có thể tự mình đi học. Nhìn ngươi xách túi, đầu đầy mồ hôi. "

Cái gọi là túi sách nhưng thật ra là một hộp gỗ nhỏ có thể tự di chuyển về phía trước và đựng được nhiều sách.

Bởi vì giấy giá cả đắt đỏ, ở Túc huyện sách vở được làm từ những cuộn vải lớn và những mảnh tre xâu thành tập, mười phần nặng nề.

Càng nguy hiểm hơn là thư viện đại đa số đều tọa lạc trên núi, thư viện Túc huyện cũng không ngoại lệ, cõng túi sách lên núi, như là muốn mạng người.

Đồng Thiếu Huyền khí lực nhỏ, căn bản vác không nổi túi sách, liền tự hành nghiên cứu chế tạo, làm cái túi sách.

Túi sách và chim gỗ biết bay có hiệu quả tuyệt diệu như nhau, mỗi lần xuất phát, kéo sợi dây ở cuối túi sách, dùng sức kéo mạnh trong thời gian vừa đủ, nó liền có thể tự hành lăn về phía trước, điều chỉnh hướng một chút nó sẽ tự lăn về phía trước, nó có thể xách túi nặng lên núi, đến cổng học viện.

Túi sách mấy ngày trước bị hỏng, Đồng Thiếu Huyền lại bởi vì chuyện tứ hôn làm mất hồn mất vía, chưa kịp sửa chữa. Quý Tuyết cảm thấy có lỗi với nàng, cũng cảm thấy nàng là muốn làm đại sự, việc nặng nhọc nên để người hầu làm, liền giải quyết nhanh chóng những việc vặt trong nhà để có nhiều thời gian đưa đón nàng.

Trên trán Quý Tuyết một tầng mồ hôi bóng loáng còn chưa kịp lau: "Ta không mệt. Ngược lại là ngươi, đi học cho giỏi đừng gây chuyện. Cũng sắp thành thân rồi. "

Nửa đầu câu chuyện, Đồng Thiếu Huyền vẫn còn cảm kích, nhưng nghe đến nửa sau, đề cập đến thành thân, nàng lập tức chộp lấy túi sách chạy vào thư viện.

"Này! Chậm lại! Đừng ngã!" Quý Tuyết tận tình khuyên bảo nàng.

Đồng Thiếu Huyền vẫy tay chào nàng.

Thư viện ở Túc huyện tên là "Bạch Lộc", được chia thành hai bộ, xưng nam bộ và nữ bộ.

Nam nữ học sinh tách ra học, nội dung giảng dạy giống nhau, nhưng để tạo không khí cùng dễ dàng quản lý, thư viện được chia thành hai bên với ao trục trung tâm và hòn non bộ làm ranh giới.

Nghe nói Bạch Lộc thư viện này tồn tại từ triều đại trước, đại khái là bởi vì xây ở núi thanh tĩnh, nên đã may mắn sống sót sau loạn thế phân tranh, hơn năm mươi năm trước đổi mới một lần nữa chiêu sinh.

Ngày nay, Bạch Lộc là một trong tứ đại thư viện nổi danh nhất Ngang châu, tiên sinh dạy học cũng có danh tiếng, đám học sinh xung quanh Túc huyện đều tới đây cầu học.

Bạch Lộc thư viện ngoại trừ có hai bộ giảng đường, còn có hai đại cung ký túc phòng ngủ dành cho học sinh nơi khác ở, quanh năm chật ních, từ giường đơn lúc trước cải tạo thành giường chung lớn.

Những người địa phương như Đồng Thiếu Huyền muốn ở lại cũng không có vị trí đặt chân, thư viện chỉ cho các nàng tự mình về nhà ở, mỗi ngày leo núi đến trường, cũng coi như là rèn luyện đạo đức kiêm tu tập.

Giường chung lớn kia Đồng Thiếu Huyền cũng không muốn ở, nàng thích sạch sẽ, không có cách nào cùng người khác tiếp xúc thân mật, chớ chi là ngủ cùng một chỗ.

Thế nhưng đi học còn phải trèo đèo lội suối, đối với Đồng Thiếu Huyền thân thể yếu ớt thật sự là khổ sở.

Càng làm cho nàng không hề có động lực là, mệt mỏi gần chết đến thư viện, còn gặp gỡ tiên sinh dạy buồn ngủ, cả ngày chịu đựng lại xuống núi.

Khi lần đầu tiên đến Bạch Lộc thư viện để học, mỗi ngày chỉ leo núi là muốn nửa cái mạng Đồng Thiếu Huyền.

Hiện tại quen thuộc rồi, quen thuộc mỗi ngày mệt mỏi không còn nửa cái mạng.

Đôi khi nàng biết nguyên nhân mình không cao lên hay tăng cân là do thân thể không tốt, đôi khi nàng cũng nghĩ rằng ngoài thân thể không tốt, có lẽ con đường núi cũng phải gánh một phần trách nhiệm.

Tiến đến thư viện, mang theo túi sách xuyên qua hành lang Ứng Thiên hướng học đường phía tây mà đi, mấy vị đồng môn đi tới bên cạnh cùng nàng trò chuyện, đi vào trong.

"Nghe nói Thiên Tử ban thưởng thê tử cho ngươi? Thế nào, dáng dấp quý nữ kinh thành như thế nào? Xinh đẹp như thế nào? Lúc nào dẫn ra cho chúng ta nhìn một cái?"

Gần đây đồng môn không có đề tài gì khác để nói cùng Đồng Thiếu Huyền.

Cái gì «Trang tử» không đề cập tới rồi, cái gì «Liệt tử» không hàn huyên, chỉ có chuyện thê tử Đồng Thiếu Huyền hợp khẩu vị các nàng. Mỗi lần thấy Đồng Thiếu Huyền, nhất định mở miệng hỏi, làm cho Đồng Thiếu Huyền bó tay toàn tập, khuyên đều không khuyên nổi.

"Đừng nhắc đến nàng, đa tạ các tỷ tỷ." Đồng Thiếu Huyền giơ tay rời đi, đồng môn trực tiếp phá: "Tại sao không đề cập? Trước đây không phải ngươi luôn nhắc tới? thơ Đường Tam nương Bác Lăng, Trường Tư của chúng ta có thể đọc làu làu a. Không phải đặc biệt ngưỡng mộ Đường Tam nương sao? Bây giờ nàng ngàn dặm xa xôi ôm ấp yêu thương mang đến, làm sao Trường Tư còn không hề đề cập tới? Để ta đoán xem, Trường Tư của chúng ta đây là thẹn thùng, hay là đang ra vẻ?"

Vị thẳng thắn vạch trần quá khứ đen tối của Đồng Thiếu Huyền này họ Cát, tên Tầm Tình, tự Ngưỡng Quang, là nữ nhi Thừa huyện ở Túc huyện, từ nhỏ quen biết Đồng Thiếu Huyền, trong tay nắm giữ vô số tình cảm thiếu nữ.

"Ngươi, đừng nhắc tới chuyện này!" Đồng Thiếu Huyền hận không thể đem miệng Cát Tầm Tình vá lại.

Cát Tầm Tình nhìn các đồng môn cười một tiếng: "Nàng gấp."

Cát Tầm Tình khua chiếc khăn thêu hoa mai trước mặt Đồng Thiếu Huyền: "Ai nha, hội vịnh thơ ở thư viện vào Trung thu năm ngoái, người vịnh của Đường Tam nương là ai vậy, không phải Trường Tư ngươi sao? Nàng dùng luật thơ tuyệt cú, ngươi không ngừng ghi chép, ngày ngày phẩm đọc sao?

Đồng Thiếu Huyền xua tay nàng đi, vành tai đỏ bừng: "Lúc trước tuổi nhỏ vô số ngu xuẩn! Về sau ngàn vạn đừng nhắc tới, đặc biệt là ngay trước mặt Đường Kiến Vi!"

Cát Tầm Tình hiểu rõ: "Thì ra khuê danh Đường Tam nương là Đường Kiến Vi, êm tai, thật là dễ nghe."

Đồng Thiếu Huyền: "...... Ngươi mới là người hâm mộ Đường Kiến Vi?"

Trước kia nàng quả thực ngưỡng mộ Đường Kiến Vi, dù sao người này danh tiếng quá lớn, truyền đến Túc huyện, còn cùng với nàng từng có một chút mà quan hệ —— mặc dù mối quan hệ này là mối quan hệ đáng xấu hổ —— cho nên Đồng Thiếu Huyền đối với Đường Kiến Vi có chỗ chú ý, là điều đương nhiên.

Càng chú ý, càng cảm thấy Đường Kiến Vi nhận thức chính xác, rất có tài hoa, nghe nói dáng dấp còn đặc biệt đẹp ......

Cho dù ai cũng không cách nào cự tuyệt những vầng sáng hư ảo này, làm sao để với tới Đường Kiến Vi?

Đến bây giờ nghĩ lại, Đồng Thiếu Huyền vẫn cảm thấy chính mình mê mẩn là có đạo lý.

Nhưng khi nàng ở Bác Lăng nhìn thấy biểu hiện Đường Kiến Vi không đồng nhất lại hung hãn như thú, ảo tưởng thiếu nữ tan vỡ ...... nàng hoàn toàn không muốn thừa nhận Đường Kiến Vi chặt đầu gà chặt con thỏ, là nàng đã từng cảm mến ngưỡng mộ Đường Tam nương.

Việc này tuyệt đối không thể để cho Đường Kiến Vi biết, nếu không có thể bị cười nhạo đến sang năm.

Sáng sớm bị Cát Tầm Tình mở miệng một tiếng Đường Kiến Vi làm cho tinh thần không tập trung, không ngoài ý muốn, trên lớp Đồng Thiếu Huyền lại bắt đầu thần du.

Tiên sinh tự nhiên phát hiện nàng tâm tư bất định, nhưng kể từ lần trước nắm chặt nàng đến khảo giáo, ngược lại bị nàng khảo giáo đến á khẩu không trả lời được, tiên sinh cũng không để ý tới nữa nàng.

Chỉ cần nàng yên lặng đừng làm gãy mặt mũi người khác, hết thảy để yên nàng.

Lại là một ngày, Đồng Thiếu Huyền mượn mấy quyển sách mới dự định mang về đọc, tại cổng thư viện chạm mặt Quý Tuyết, nghe thấy đồng môn đi ngang qua nói: "Bánh quẩy Tây Thi? Bánh quẩy là cái gì? Tây Thi? Lão bản nương dáng dấp đẹp không?"

"Là một loại bơ dừa dài, nghe nói ăn rất ngon, trước nay chưa từng có cái nào xốp giòn như vậy! Lão bản nương ta không gặp qua, nhưng đều ví von thành Tây Thi ngươi nói có thể không đẹp sao?"

"Làm sao đột nhiên xuất hiện một người như vậy?"

"Không biết, giống như không phải người địa phương, sáng nay xuất hiện tại cổng Cảnh Dương phường, bán bánh quẩy đưa sữa đậu nành, đều bán hết rồi. "

"Làm sao có thể, bất quá là quả bơ dừa mà thôi, sao có thể thần kỳ như vậy?"

"Ta cũng rất phân vân, ta định sáng mai mua một cái về dùng thử."

Túc huyện nhỏ, tin tức cũng truyền đi rất nhanh, đặc biệt là các học sinh trong tiểu huyện, chuyện mới mẻ đều ở trong lòng bàn tay.

Đồng Thiếu Huyền cùng Quý Tuyết nghe được cuộc đối thoại các nàng.

Dáng dấp đẹp, không phải người địa phương ......

Đồng Thiếu Huyền tê dại da đầu.

Chẳng lẽ là ......

Đừng thật sự như là nàng nghĩ.

Đường Kiến Vi tại cổng phường bán bơ dừa?!

Cái này ......

Tuy nói bây giờ Đại Thương không còn chống đối thương nhân, nhưng đến cùng "sĩ nông công thương" vẫn in sâu trong đầu óc bánh tính.

Mọi người vẫn ghen tị với những thương nhân giàu có, nhưng những thương nhân nhỏ và tiểu phiến vẫn như cũ thấp hèn, không phải mọi người có thành kiến, mà là ý thức trăm ngàn năm qua truyền thừa.

Chuyện này Đồng Thiếu Huyền ghi nhớ, ngày thứ hai cố ý đi ra ngoài trễ một chút, quả nhiên trông thấy cổng phường nơi tiểu thương tiểu phiến tụ tập, người người nhốn nháo.

Hai con phố khác có vài cửa hàng, chỉ có cửa hàng đó phồn thịnh, náo nhiệt đến mức Đồng Thiếu Huyền không nhìn thấy bộ dáng ông chủ.

Đồng Thiếu Huyền đứng ở trên cao, cuối cùng là thấy rõ bánh quẩy Tây Thi.

Không phải Đường Kiến Vi thì là ai?!

Đồng Thiếu Huyền khó khăn chen vào trong đám người, mang theo hờn khí cùng Đường Kiến Vi mặt đối mặt, Đường Kiến Vi không có bất kỳ kinh hoảng nào hay áy náy, ngược lại nói: "Ngươi đã đến? Đã ăn sáng chưa?"

Đồng Thiếu Huyền một trương tiểu bạch kiểm đỏ lên vì tức: "Đồng gia chúng ta dù không phải cuộc sống xa hoa, nhưng cũng là môn đệ thư hương, hà đến ngươi dọc đường buôn bán?!"

Tiểu bạch kiểm: nghĩa là mặt trắng nhỏ - một cụm từ diễn tả khuôn mặt của chàng trai trắng trẻo và mịn màng.

"Ồ, nguyên lai là chê ta làm cho Đồng gia xấu hổ." Đường Kiến Vi nói, "Trước đó không phải đã nói chúng ta các quét trước cửa tuyết, không hỏi chuyện của nhau sao? Bây giờ ta lập gian hàng để nuôi sống bản thân, làm sao ngươi còn không vui? Hay là..."

Đường Kiến Vi hôm nay vẫn ăn mặc như tiên nữ, hai tay đặt trên xe, thân thể nghiêng về phía Đồng Thiếu Huyền, tư thái thướt tha nụ cười quyến rũ: "Phu nhân là muốn quản ta?"

Đồng Thiếu Huyền bị bộ dáng quyến rũ của nàng làm cho hươu chạy trong lòng, nhất thời bị phân tâm, lập tức nhắc nhở mình không nên bị mỹ mạo Đường Kiến Vi mê hoặc, thở dài lại muốn nói, Đường Kiến Vi dứt khoát: "Phu nhân, ngươi còn dài dòng, ta sẽ hôn ngươi giữa đường."

Đồng Thiếu Huyền: "......"

Lời uy hiếp này phi thường hiệu quả, Đồng Thiếu Huyền che miệng, chớp mắt liền biến mất sau đám đông.

Đường Kiến Vi nhìn bộ dáng nàng lại một lần nữa kinh hoảng chạy đi, trong đáy lòng vui vẻ. "Ta đã nói muốn hôn chỗ nào đâu? Nghĩ gì thế ......"

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Đường. Công thức hồ mị thần thứ hai. Kiến Vi

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.