(*)Ăn mảnh: là ăn một mình
Lâm Ân thở dài, nếu thật sự do con chồn nhỏ đập cái đĩa thì ông cũng chỉ biết chịu đựng. Ngay đến bệ hạ đều dễ dàng tha thứ sai lầm của con chồn nhỏ thì ông nào dám tìm nó gây phiền phức, chả nhẽ lại tự chui đầu vàorọ? Ánh mắt đoán biết Lâm Ân đương nhiên còn có.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau nấu ăn, nhanh chóng đưa đến chobệ hạ." Cái trán không ngừng đau, Lâm Ân dùng một tay cầm phất trần, một tay che miệng vết thương.
Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi đẩy cá chết ra ngoài, móng vuốt chỉ vào lò bếp ý bảo bọn họ nướng cá cho nó.
Ngự trù Bàn Tử không nhận, nói thầm trong lòng, bây giờ bệ hạ còn chưa ăn nào có thời gian giúp nó làm cá kho tàu.
Thấy không người để ý đến, Tịch Tích Chi nhảy dựng lên, nhảy qua lò bếp.
Trái tim Lâm Ân sợ hãi đập bùm bụp, "Tiểu Tổ Tông của tôi ơi, mau mauxuống dưới, lò bếp nguy hiểm như thế ngộ nhỡ gặp chuyện không may, ngàimuốn ta mất mạng cùng ngài sao?"
Lâm Ân ăn nói khép nép khiến mọi người không thể không ghé mắt.
Lâm Ân là Đại Tổng Quản phục vụ bên cạnh bệ hạ lâu nhất. Ông thấy đạithần mặt ngoài phải hành lễ chào hỏi nhưng thực tế địa vị của ông khôngkém hơn với các đại thần. Bởi vì hàng năm ông phục vụ bên cạnh bệ hạ,ông nói xấu ngươi một câu nếu để bệ hạ nghe được sẽ sửa trị cả nhàngươi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-thanh-phi/3240108/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.