Ba gã đại thần chạy trối chết, nhìn bóng lưng họ rất chật vật.
Cho dù An Hoằng Hàn tàn bạo vô tình nhưng không thể phủ nhận, hắn thậtsự là một vị hoàng đế tốt, nếu không hắn sao phải hết lòng hết dạ caiquản nước Phong Trạch.
Tịch Tích Chi vỗ vỗ vào mu bàn tay hắn tựa như an ủi, đệm thịt (1) mềm nhũn màu hồng nhẹ nhàng chạm vào da An Hoằng Hàn.
(1) Đệm thịt: phần thịt giữa chân của động vật, mềm mềm.
Đệm thịt vừa mềm vừa nóng, độ co dãn vô cùng tốt. An Hoằng Hàn không để ý con chồn nhỏ giãy giụa, bắt được móng của nó, xấu xa trọc trọc vào đêmthịt mềm nhũn của con chồn nhỏ.
"Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn trẫm, trẫm không cần an ủi." Một ngườimột con chồn chơi không chán, mặc dù con chồn nhỏ kia do bị ép buộc.
Chít chít. . . . . . Tịch Tích Chi không ngừng vùng vẫy muốn rụt lạimóng vuốt, nàng thật sự thành đồ chơi cho kẻ khác. Ai nói người tốt được báo đáp? Không phải đều nói bừa sao?
Giãy giụa đến không còn hơi sức, Tịch Tích Chi bị người nào đó ôm trở về Điện Bàn Long, sau đó đặt vào ổ nhỏ, được đắp kín chăn tơ lụa.
Tư thế ngủ mỗi tối của Tịch Tích Chi đều giống nhau là tứ chi duỗithẳng. Cho nên đám cung nữ thái giám kia nhìn thấy cũng không nhịn đượcnhỏ giọng cười thầm. Ngay cả núi băng ngàn năm An Hoằng Hàn cũng có lúckhóe miệng nhếch lên bật cười.
Tịch Tích Chi không có để ý ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-thanh-phi/3240079/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.