“Nguyên Tình, ngươi rốt cuộc còn có trái tim hay không!” Sở Phi Dương cắn chặt răng nói, nếu không phải còn cần nhờ hắn cứu Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà bóp nát cần cổ thon dài kia.
“Trên người ngươi còn nhiễm máu của hàng trăm đệ tử Đông Long Các, ngươi mỗi lần nhắm mắt lại thì thấy bao nhiêu oan hồn đã bị ngươi đoạt mạng?! Sao ngươi vẫn có thể sống thản nhiên như vậy.”
Sở Vân Phi đi đến bên cạnh hai người, nhìn Sở Phi Dương kích động, muốn ngăn cản lại có chút do dự, cuối cùng chỉ có thể lên tiếng: “Sở đại ca, Nguyên Tình hắn hiện tại có chút trì độn, dù sao hắn đã nhiều năm không gặp người sống, lại đột nhiên mất đi toàn bộ nội lực, thân thể tổn thương rất lớn. Chỉ khi nói chuyện với sư huynh cùng sư tỷ của hắn mới biết được chút ít, đại khái suy nghĩ của hắn đã là chuyện của vài chục năm trước.”
Như là muốn chứng thực cho lời nói của Sở Vân Phi, Nguyên Tình nhỏ giọng nhắc lại: “Đông Long Các”, nét mặt có chút vặn vẹo.
Hắn hướng Sở Vân Phi nói: “Vân Phi, ta biết ta nghiệp chướng nặng nề, ngươi không cần thay ta giải thích. Ngươi tìm ta là muốn trả thù sao?” Nguyên Tình ngẩng đầu nhìn về phía Sở Phi Dương, biểu tình bình tĩnh, “Tính mệnh này của ta đã sớm không còn đáng giá. Ngươi nếu muốn lấy, tự mình động thủ đi.”
Sở Phi Dương đẩy hắn một cái, Nguyên Tình vô lực ngã xuống đất.
Sở Phi Dương lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi muốn lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-mi-anh-quyen-2-hieu-tinh-co-tu/1334211/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.