Sở Phi Dương dẫn mọi người đến khách điếm lớn nhất trong trấn.
Sau khi ăn xong cơm tối, Quân Thư Ảnh đi vào phòng Sở Phi Dương, nhìn thấy hắn đang ngồi trước bàn, tay cầm một cái khăn trắng lau chùi kiếm của mình.
“Lại đây.” Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn Quân Thư Ảnh đang đứng cạnh cửa, lập tức đặt thanh kiếm lên bàn, vươn tay về phía y cười nói.
Quân Thư Ảnh lách qua hắn ngồi xuống phía đối diện.
Sở Phi Dương cười cười, tiếp tục cầm kiếm lên chậm rãi lau, vừa lấy ngón tay búng búng thân kiếm sáng loáng, vừa nói: “Hôm nay sao lại hiểu chuyện vậy, tự mình biết tới giúp ta?!”
Quân Thư Ảnh tự lờ đi vài từ, liếc xéo hắn một cái: “Ngươi giấu giếm lâu như vậy, cũng nên nói ra đi. Rốt cuộc ngươi rốt cuộc đã biết được những gì? Giang Tam là người thế nào? Vì sao ngươi lại cứ nhất định muốn cùng gã đi tìm kho báu gì gì đó?”
Sở Phi Dương thở dài một tiếng, cắm kiếm vào bao, nhìn Quân Thư Ảnh, hiếm khi chỉ có hai người một chỗ mà vẻ mặt hắn lại nghiêm túc như vậy: “Ta không cố ý muốn giấu gì cả. Đến bây giờ ta vẫn chưa biết thân phận thật sự của Giang Tam và mục đích của gã. Ta cũng chỉ mới hai ngày nay dần dần nhớ ra, vì sao nhìn hình vẽ trên bản đồ kia lại thấy quen thuộc như vậy. Khi ta còn đi theo sư phụ học võ…nga, chính là chủ nhân đình viện mà chúng ta đang trụ…ông ấy từng cho ta xem một bản đồ tương tự. Hòn đảo kia vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-mi-anh-quyen-2-hieu-tinh-co-tu/1334161/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.