Mấy người lao nhanh trên đường, mặt trời còn chưa xuống núi đã đến một thôn trấn không lớn lắm, Giang Tam muốn tiếp tục đi, Sở Phi Dương thì lại ra hiệu cho mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi, ý rằng đêm nay nghỉ trọ tại đây.
“Sở…Sở đại hiệp, ngài thật lòng muốn gây khó dễ cho ta phải không?” Giang Tam trên mặt có nặn ra một nụ cười, nói với Sở Phi Dương.
“Ta muốn dừng lại đương nhiên là có lý do của mình.” Sở Phi Dương nói: “Đương nhiên, ngươi được tàng bảo đồ, sốt ruột cũng là điều dễ hiểu. Nếu ngươi muốn đi, ta sẽ không ngăn ngươi.” Nói xong liền một tay dắt ngựa, tiện thể cầm luôn cả dây cương của Quân Thư Ảnh, theo bên đường đi thẳng về phía trước.
Giang Tam đi theo cách phía sau Sở Phi Dương hai bước, thanh âm lạnh lùng hung tợn nói: “Lý do của Sở đại hiệp ngài đây là gì, ngài có thể nói ra cho mọi người nghe một chút a.” Nói xong liếc mắt nhìn Quân Thư Ảnh đang xem xét xung quanh, đè thấp thanh âm sỗ sàng cười nói: “Phải chăng đêm qua Sở đại hiệp không biết thương hương tiếc ngọc, khiến người ta thành….” Giang Tam còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy trong cổ họng tê rần, rốt cuộc không thể phát ra thanh âm nào nữa.
Sở Phi Dương cũng không thèm quay đầu lại cứ thẳng phía trước mà tiến, chỉ có thanh âm lạnh lùng bay ra phía sau: “Giang Tam, ta mặc kệ ngươi vì sao lại đến đây, mặc kệ ngươi có ý đồ gì, ngươi nếu còn dám tiếp tục như thế…”
Sở Phi Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thu-mi-anh-quyen-2-hieu-tinh-co-tu/1334160/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.