"Vậy phải đa tạ Tôn lão rồi. Không biết có thể mượn Tôn lão một bộ ngân châm được không?" Nếu như Tôn lão muốn thăm dò thực lực của nàng, thì nàng cũng không ngại lộ ra thực lực, tuy Tần Chích là tấm bia đạn tốt nhất, nhưng cảm giác mới lạ này của Tần Chích sẽ duy trì được bao lâu, mà Tôn lão lại bất đồng.
Tôn lão si mê y thuật, chỉ cần trên người Lăng Sương có đầy đủ lực hấp dẫn về y thuật, hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp để nàng sống sót, hơn nữa nàng nhớ rất rõ, trong cổ thư đã từng có ghi chép về Tôn lão, Tôn lão chính là thiên hạ đệ nhất danh y, dù cho là ngự y trong nội cung, đều không thể nhìn theo được bóng lưng.
" Ngân châm đã chuẩn bị tốt." Tôn lão chỉ vào bộ ngân châm đã được cất kỹ, bộ châm bạc này không giống với bộ ngày hôm qua, bộ này được hắn cất giấu từ lâu nay được trực tiếp sử dụng Mai Hoa Châm.
" Mai Hoa Châm? Không ngờ là nó nằm trong tay của Tôn lão?" Lăng Sương vô cùng kinh ngạc, thời điểm khi nàng ở hiện đại, trong lúc học tập về Trung y nàng đã được nghe lão sư đề cập tới nó, tương truyền Mai Hoa Châm đã thất truyền hơn một nghìn năm, không ai biết rõ Mai Hoa Châm đi nơi nào, nó là một lịch sử đầy tiếc nuối của ngành Trung y về sau.
" Trên giang hồ có thể nhận bộ Mai Hoa Châm không vượt quá năm người, quả nhiên ngươi có kiến thức." Tôn lão ý vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thieu-chu-dau-tra-nam/2454561/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.