Thấy Lão nhân còn có lời muốn nói, Mộ Phi Sắt nghiêng đầu nhìn tiểu nam hài đang đứng bên cạnh lão nhân mài mực, lên tiếng hỏi: “Đây là cháu của ngươi sao, cóthể viết chữ không?”
“Bẩm đại nhân, cháu của tiểu nhân... cũng có hiểu biết sơ mấy chữ.” Lão nhân đáp lại câu hỏi của Mộ Phi Sắt có chútsợ hãi.
“Tốt, từ nay về sau ngươichính là văn thư ở trong phủ, có trách nhiệm thay ta quản lý thư tíchtrong phủ. Ngươi tên là gì?” Mộ Phi Sắt xem như thể hiện ra gấp ba lầnsức mạnh của Tân Lĩnh chủ, sảng khoái giao chức vụ cho người đầu tiênnàng tín nhiệm.
Tiểu nam hài mười ba mười hai tuổi len lén liếcnhìn về phía gia gia mình, không biết nên làm thế nào. Đành ngẩng đầunhìn về phía hai con ngươi đen láy bình thản của Tân Lĩnh chủ đại nhân.Mặt đỏ bừng sợ hãi nói: “Tiểu nhân gọi là Nhan Đông.”
Lão nhânđang muốn mở miệng cầu Lĩnh chủ đại nhân tha tội, sợ Tôn nhi không hiểucấp bậc lễ nghĩa đắc tội với Lĩnh chủ đại nhân, nhưng ngược lại lại thấy nàng bình thản nói:
“Được. Nhan Đông, ngươi thay gia gia ngươi hoàn thành nốt công việc còn lại. Nhan lão, ngươi đi theo ta.”
Mộ Phi Sắt nói xong cũng quay người trở vào trong phủ. Tiểu nam hài sợ hãi nhìn gia gia, chỉ thấy gia gia đưa cây bút qua cho mình, từ ái dặn dò:“Đông Nhi, con đem những gì bao năm qua gia gia dạy cho con, viết ra cho mọi người đi.”
Lão nhân nói xong cũng vội vội vàng vàng chạytheo sau Mộ Phi Sắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thanh-linh-chu/2881975/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.