Trên Hỏa Diệm sơn hình năm ngón tay cao lớn nguy nga, lửa lớn cháy hừng hực, vĩnh không tắt.
Ở dưới đáy của Ngũ Chỉ Hỏa Diệm sơn, Ngưu Ma Vương chỉ lộ ra một cái đầu, mặt không thay đổi nhìn về hướng này, hiển nhiên Ngưu Ma Vương cũng đã phát hiện ra Sư đồ Đường Tăng.
- Ngưu Ma Vương? Quả nhiên là Ngưu Ma Vương!
Trư Bát Giới hưng phấn nói.
Ngưu Ma Vương lạnh lùng đưa mắt nhìn về hướng này, không nói được một lời, trong lòng hắn lại đang nhanh chóng suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, bảo hắn chủ động nói chuyện bái sư là không thể nào.
- Ha ha ha ha, hắc hắc hắc hắc... Ngưu đại ca, đại ca không đi thân thiết với tẩu tử, ở chỗ này làm gì?
Tôn Ngộ Không hét lớn.
Nghe được hai chữ “tẩu tử” hai chữ, trong lỗ mũi của Ngưu Ma Vương lập tức phu ra khói đỏ:
- Hầu tử đáng chết, câm miệng cho ta!
- Ha ha, hắc hắc hắc, sư phụ ngài xem, bộ dạng này của Ngưu đại ca ta có phải rất giống với ta trước đây hay không?
Tôn Ngộ Không nhìn có chút hả hê nói.
- Ừ, tạm được, trên người ngươi mọc không ít cỏ dại, trên người hắn lại là bụi bặm.
Đường Tăng nghiêm trang nói.
- Đó là tro của núi lửa đấy sư phụ.
Sa Tăng nói.
- Ngu ngốc, nơi này là Hỏa Diệm sơn, cũng không phải là núi lửa, đó không phải là tro núi lửa, mà là vôi.
Trư Bát Giới nói.
- Không kém bao nhiêu đâu.
Sa Tăng cãi lại.
- Vì sao Như Lai Phật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tang-xong-tay-du/1579347/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.