Lộ trình năm trăm dặm, đó là khoảng cách Tôn Ngộ Không bay thẳng tắp, đi trên mặt đất lại rất dài, lên một sườn núi xuống sườn núi, cong cong lòng vòng, tuyến đường thành dài gấp mấy lần.
Hai ngày sau, sư đồ Đường Tăng cuối cùng có thể nhìn thấy được Hỏa Diệm sơn, nơi đó có ánh lửa trùng thiên, ở bên trong phạm vi này gần như không tồn tại đêm tối, bởi vì ánh sáng của Hỏa Diệm sơn khiến cho bên trong phạm vi này trước sau đều sáng trưng.
Có lẽ là bởi tới gần Hỏa Diệm sơn, khu vực này không có một ngọn cỏ, gần như hoàn toàn bị hoang mạc hóa, rất hiếm có dấu chân của con người.
Hơn nữa, nhiệt độ không khí xung quanh càng lúc càng cao, dưới hoàn cảnh như vậy, thực vật bình thường căn bản không có cách nào sống sót.
Sau khi tới gần ba trăm dặm, người phàm đã không có cách nào đến được, đi tới nơi này rất nhanh sẽ bị nướng chết.
Nơi này chính là lò lửa, Hỏa Diệm sơn vĩnh viễn không tắt.
Khi chỉ còn cách Hỏa Diệm sơn chỉ có một trăm dặm, mặt đất hình như đều muốn bị nung chảy, giầy bình thường giẫm lên trên mặt đất, chắc hẳn rất nhanh sẽ bị đốt thủng.
- Đây là Hỏa Diệm sơn sao? Còn lớn hơn so với trong tưởng tượng.
Đường Tăng thở dài nói.
Phía trước có lửa lớn cháy hừng hực, lửa trên Hỏa Diệm sơn dường như muốn đốt xuyên qua bầu trời, khiến cho bầu trời cũng vặn vẹo, khó có thể nhìn xuyên qua được.
- Lửa ở trên Hỏa Diệm sơn hình như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tang-xong-tay-du/1579345/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.