—o0o—
“Fred, George,” Harry lộ ra nụ cười nhiệt tình đặc trưng của Gryffindor mà trước kia từng bị Draco chê là ngu ngốc, “Có chuyện tìm hai anh này.”
Fred và George liếc nhau một cái, cực kỳ ăn ý nở nụ cười.
“Cậu bé vàng xinh đẹp của chúng ta……”
“Lại nhiệt tình gọi tụi này như vậy……”
“Là vì sao nhỉ?” Câu nói cuối cùng gần như đồng nhất, Harry không khỏi cảm thán đôi song sinh thật ăn ý.
“Là như vầy, em biết hai anh đang muốn phát minh mấy thứ đùa giỡn, đúng không?” Harry lặng lẽ ếm thần chú xem nhẹ ở chung quanh để người khác không phát hiện ra bọn họ.
“Ừ, đúng vậy,” Fred đáp.
“Bọn anh cảm thấy việc đó có thể mang đến niềm vui.” George tiếp nói.
“Bọn anh hy vọng có một ngày……”
“Chính mình sẽ phát minh ra những đồ chơi mang tiếng cười, có thể khiến cho tất cả mọi người ở thế giới phù thủy đều dùng tới…”
Đôi song sinh nói xong rồi vỗ tay nhau, nhất trí chuyển hướng tới Harry, đồng thanh nói, “Bọn anh luôn phấn đấu vì mục tiêu này!”
Một mục tiêu thật vĩ đại! Harry nghĩ tới, kiếp trước khi Fred mất đi, George một mình còn sống kinh doanh tiệm giỡn ở Hẻm Xéo, cuối cùng đem tiếng cười tới toàn bộ giới phù thủy, cống hiến này hết sức vĩ đại, vậy thì vì sao cậu lại không đẩy giấc mộng của đôi song sinh sớm hơn nhỉ? Có thể mang tiếng cười cho mọi người, còn có thể giúp gia đình Weasley nữa.
“Nghe này, Fred, George, bây giờ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-sinh-menh-trong-tan-khai-thuy/2137981/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.