Thẩm Hạ Đông mơ một giấc mơ,kì thật nói mộng cũng không hẳn là mộng,đó chỉ là một đoạn quá khứ đã bị chôn vùi nhiều năm… 
Hắn mơ thấy Dương Hoằng 
Lúc đó nàng còn rất trẻ, người thiếu nữ yêu nhất khoác trên người chiếc váy màu trắng, màu váy nhẹ tung bay trong gió,mỗi khi nàng cười rộ lên lại như đóa hoa nhỏ tinh khiết…. 
Lần đầu tiên,Thẩm Hạ Đông gặp nàng là năm hắn mười bảy tuổi,nàng thật nổi bật trong dòng người qua lại,vì tiếng cười của nàng quá lớn. Ngươi không thể không chú ý tới nàng,bạn của nàng cả trai lẫn gái toàn là một đám bỏ học chơi bời lêu lỏng , luôn thích tụm năm tụm ba với nhau. 
Mà Thẩm Hạ Đông thấy nhiều nhất,là khi nàng vừa đi vừa vùi đầu nghịch hòn đá dưới chân lẳng lặng về nhà một mình. 
Trùng hợp là nhà trọ của Thẩm Hạ Đông lại gần nhà nàng, vậy nên tự nhiên sẽ chạm mặt nhau. Hắn luôn đi phía sau nàng,không biết là vô tình hay cố ý mà hai người hay về nhà chung. Nàng lẳng lặng tiêu sái đi trước,hắn trầm mặc bước tiếp theo sau. 
Cứ như vậy, giằng co một đoạn thời gian.. 
Mãi đến một ngày, nàng đột nhiên quay đầu lại nói với Thẩm Hạ Đông “Uy,làm gì mà ngươi cứ đi theo ta hoài vậy ? Ngươi thích ta phải không ?” 
Khi đó Thẩm Hạ Đông sửng sốt,trên mặt xấu hổ đỏ bừng,hai tay gắt gao túm lấy quai cặp, lúng túng ngồi xổm xuống,không dám nhìn nàng, vẻ mặt đều nhanh muốn khóc lên.. 
_Uy,ngươi còn là nam nhân sao ? Mít ướt như vậy ?” Nữ hài vỗ vỗ bờ vai của hắn,giúp hắn đứng lên. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-quy/198676/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.