Đặng Dương vừa rời đi không lâu thì một cảnh sát chạy xuống, gắn đèn xong, hắn nhíu mày, nắm cái mũi oán hận chỗ hôi thối này. Hắn đứng dưới ánh đèn nhìn thi thể đang nằm trên mặt đất, nhịn không được khạc ra một ngụm đàm. Hô lên “ Các ngươi nhiều người như vậy sao lại không ai xuống hả,mau kiếm cho ta một cái khẩu trang đi ? Hôm nay dạ dày ta đang khó chịu,đều nhanh nghẹn chết ở chỗ quái quỷ này rồi !!!”
Chỉ chốc lát, mặt trên truyền xuống tiếng của lão Trần “ Ta nói đại thiếu gia của ta a,đến lúc nào rồi mà ngươi còn như vậy. Quên đi quên đi , ngươi chờ một chút,ai biết ngươi yếu ớt như vậy, thật là một đại thiếu gia a….”
Tên cảnh sát kia phiền táo than thở vài câu liền đi về phía trước một bước,đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đang ngồi trên ghế quay lưng về phía mình. Tên cảnh sát này cảm thấy kì quái,vừa rồi không có ai,sao bây giờ tự nhiên lại xuất hiện thêm một người ? Chẳng lẽ là đồng sự định dọa mình sao ?
Hắn rón rén tới gần,muốn hù ngược lại người kia. Nhưng khi hắn vừa vỗ vai người nọ,bóng đen kia đột nhiên xoay đầu . Tên cảnh sát lập tức trừng lớn,sau đó híp mắt hỏi “Sao ngươi lại vào đây được ? Chỗ này có thể để ngươi loạn tiến vào hay sao ? Cảnh sát đang phá án, ngươi biết không ?”
Thiếu niên trước mặt rất đẹp,làn da trắng nõn,một đôi mắt hoa đào thẳng ngoắc ngoắc nhìn có thể câu đi linh hồn nhỏ bé của ngươi. Tên cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-quy/198675/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.