Dọc trên đường đi, Thẩm Thanh đều im lặng một cách thần kỳ,hai mắt luôn nhìn chằm chằm ngoài cửa xe,Thẩm Hạ Đông thử nói chuyện với nàng “Thẩm Thanh ? Chúng ta về nhà! Cao hứng không ?” 
Thẩm Thanh không hề đáp lại 
_”Đã tới trường xin nghỉ phép cho Tiểu Thanh chưa ? Để nàng ở nhà hảo hảo tĩnh dưỡng.” 
Trần Lệ liếc nhìn Thẩm Hạ Đông  một cái, chỉ “Ân” một tiếng 
Thẩm Hạ Đông cũng không biết nên nói gì nữa,phương thức ở chung như bây giờ thật làm hắn cảm thấy không được tự nhiên . 
Chờ cho đầu óc yên tĩnh lại,hắn mới nhận ra chỗ kia hình như có chút đau đớn, kí ức tối hôm qua lại cuồn cuộn tràn về. Thẩm Hạ Đông nhăn mặt ,môi trở nên trắng bệch. 
Một bên Trần Lệ lé mắt xem Thẩm Hạ Đông,sau đó quay đầu đi nhìn Thẩm Thanh,lại thấy ánh mắt Thẩm Thanh thẳng ngoắc ngoắc chống lại mình,không khỏi nhíu mày nhăn mặt,móng tay vô thức đâm sâu vào lòng bàn tay, hằn lên dấu vết. 
Về đến nhà, Trần Lệ mang Thẩm Thanh  về phòng nghỉ ngơi,ông ngoại Thẩm Thanh vốn định ở lại mấy ngày,nhưng vừa tới nơi liền nhận được điện thoại,phải xuất ngoại một chuyến. 
Bước vào phòng Thẩm Thanh,Trần Đông đứng bên giường nhìn cháu gái. Lúc này Thẩm Thanh đang mở hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, thấy Trần Đông đến cũng không thèm xoay đầu lại. 
_”Tiểu Thanh.” Trần Đông gọi một tiếng “ Con còn nhớ ông ngoại không ? Con xem,ông là ông ngoại của con, ông đến thăm con.” 
Thẩm Thanh mím môi nhìn trần nhà không chớp mắt,sau đó yết hầu giật giật,không biết muốn nói gì. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-quy/198670/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.