"Anh Trực, thân thế người này rất thần bí, hai ngày mới được!" "Rồi, hai ngày!" Chính Trực tạm biết sếp Minh, thu hộp gỗ vào ba lô. Đứng dậy chào từ gã anh Hùng. Vừa bước ra ngoài, cũng vừa lúc Thanh Hà đến nơi. "Xin lỗi, chỗ em kẹt xe, anh không sao chứ?" Chính Trực giải thích sơ qua, nói chung là mọi chuyện đã chấm dứt. Chính Trực quyết định cho chú Thành đưa đến một cửa hàng thú cưng, mua cái áo màu hồng cho Miêu Yêu như đã hứa, để nó kêu gào mãi, thứ con mèo dại cái. Vừa bước vào, Chính Trực đã cảm nhận điều bất ổn, luồng khí âm tà cứ bám trên trần nhà, khoảnh khắc bước qua nghe tiếng chuông gió cũng nặng nề. Chủ quán là người đàn ông đeo kính, tướng hơi mập mạp, đôi mắt không rõ ràng như là thần trí u mê, hoặc thiếu vitamin A. Chính Trực có thể khẳng định ông gặp thứ không lành. Ấn đường có hắc tuyến u ám, gương mặt đều buồn bã, nhưng tiếp khách thì sẽ nở một nụ cười không có tự nhiên. Khắp người toả ra khí chất khiến người ta tâm thần phân liệt. Chính Trực đành dùng đến khả năng giao tiếp và sự đẹp trai của hắn, giao tiếp vẫn là chính. "Ông chủ, có phải dạo gần đây ông ăn luôn cảm thấy không ngon miệng, tối ngủ hay nằm chiêm bao gặp ác mộng, đi đứng lúc nào cũng cảm giác có người sau lưng mình? Người ta nhìn ông không có thiện cảm, quán làm ăn cũng không suôn sẻ, còn nữa, cơ thể dạo gần đây có mệt mỏi uể oải không, thâm tâm luôn lo lắng bất an, có nhiều lúc định làm mà không làm, rất dễ quên hay không? Đặc biệt, nghe những người nói nhiều như tôi, ông chợt nổi lên hào khí, lồng ngực như đánh trống, đầu sắp bốc lửa, rất muốn đấm vào mặt tôi một cái phải không?" Chủ quán bắt đầu thở gấp, quả thật nắm tay định đấm cho hắn một cái, sau đó tỉnh ngộ, mồ hôi mạo hiểm toát ra. "Sao, sao cậu biết? Cậu là ai?" Chính Trực ho khan, quét mắt qua một lần, thấy đằng xa có thờ Hiển Thánh Chân Quân ba mắt. "Ta... Chính là Dương Nhị Lang hạ phàm, cứu mạng cho ông đây!" Chủ quán là người tín đạo, lấy tay quẹt mồ hôi trên trán, vẻ mặt như sắp khóc. "Cuối... Cuối cùng Chân Quân đã hiểu được tấm lòng của tôi, tạ ơn anh, không, tạ ơn ngài!" Chính Trực ra hiệu cho ông ta đứng yên, lấy linh phù thả Tảo Quỷ. "Sáu vị huynh đệ, làm việc đi!" Tảo Quỷ gãi gãi đầu, nhìn xung quanh cũng quên chuyện, cười khặc khặc, cầm chổi lướt đi quét ầm ầm. Chủ quán không thấy Tảo Quỷ nhưng thấy chuông gió đột nhiên lắc mạnh, đứng trước Chính Trực hơi cúi đầu xuống, mười phần cung kính. Thật ra Chính Trực trừ tà là thật, còn mấy câu nói đó, hắn có thủ thuật nắm bắt tâm lý. Chỉ cần biết điều tiết, ánh mắt như thật là làm ổn. Xong việc, thu về Tảo Quỷ, Chính Trực cầm cái áo nhỏ màu hồng lên. "Ta mua về cho... Hao Thiên Khuyển!" Chủ quán quả thật sụp hố, vội nói. "Ngài cứ lấy về, không cần tiền đâu!" Chính Trực nhìn trong tay "áo chó", có hơi buồn, bất quá không có hiện kim, kiếm thêm âm đức. Hắn hỏi sinh nhật ngày âm của chủ quán. Sau đó móc điện thoại xem âm lịch nghiên cứu mệnh cách. Mà lúc này hắn thấy có một thứ còn khẩn trương hơn. Hắn dẹp qua một bên trước, lo cho gia chủ. Lấy tấm linh phù trống vẽ Bình An Phù, giao lại là xong. Bước ra cửa, Chính Trực nhìn lại điện thoại một lần nữa, vào âm lịch. Hôm nay là sinh nhật của Bách Bộ Quỷ Đồng. Chính Trực phải cho chú Thành kiếm thêm chút đỉnh, chạy đến một gian hàng nho nhỏ, vào trong tốn công lựa một cái bánh kem nho nhỏ. Sau đó hắn nghĩ, có nên tặng quà gì không. Lướt qua một lượt, Chính Trực đến gần một con búp bê vải. Búp bê mặc váy trắng, máy tóc uốn lượn vàng hoe, cột hai bên xinh xắn, cặp lông mi cong dài như phim hoạt hoạ. Nhưng mà nó là hài linh, hay là lựa xe xúc cát hoặc người dơi cho nó. Nhìn qua người dơi "made in ba chấm" trên ngực dán biểu tượng con nhện, nhìn vào chẳng khác mua hàng qua mạng. Thế là Chính Trực quyết định lấy búp bê vải, quỷ chứ có phải sắc quỷ đâu, cần gì phân biệt giới tính. Đột nhiên ngón tay hắn chạm vào cái công tắc. "I love you!" Ừm, giọng nói ngọt ngào, nhất định nó sẽ bị em này cưa đổ. Chính Trực nghĩ xong, đem búp bê vải cùng bánh kem thanh toán. --- Mở cửa phòng, mở đèn lên thì không thấy Miêu Yêu đâu, đoán là nó đi ra ngoài. Lúc đi chỉ đóng lại chứ không khoá cửa, trong nhà cũng không có thứ gì quý giá, để cửa cho Miêu Yêu tìm chỗ đi bậy. Chính Trực thả tất cả quỷ hồn, ban đầu chúng còn tưởng đánh nhau to, đều trong tư thế sẵn sàng. Chính Trực ho khan ổn định, đi đến Bách Bộ Quỷ Đồng. Nó thì đã chú ý đến con búp bê trong tay. Chính Trực nhìn lại búp bê, đúng là có hiệu quả nha. Nhưng Bách Bộ Quỷ Đồng nhìn xong, lờ đi chỗ khác. Nó đang ngại, con nít quỷ sao, cũng không sai. Đặt bánh kem xuống, Chính Trực thắp nến lên, hắn còn không biết nó bao nhiêu tuổi, cắm ẩu mấy cây nến nhỏ vào. Nến này không đặc biệt như nến Tống Linh, tất cả quỷ hồn đều cảm thấy nhạt nhẽo. Miêu Yêu "đi bậy" bước vào, hít hít mũi mèo. "Meo, bánh kem!" Chính Trực rút Xích Thiệt đặt xuống đất, ý tứ rất rõ ràng. Đây là việc hệ trọng, mày dám nhảy vào tao sẽ phi lê bằng thứ này. Sau đó hắn nói, nhìn vào Bách Bộ Quỷ Đồng. "Hôm nay là sinh nhật mày, cùng chúc mừng nào!" Tất cả quỷ hồn đồng loạt tung hô. "Hú hú, háp bi bết đê!" "Em Đồng mau thổi văng bánh kem đi!" "Mau phun máu chúc mừng đi!" "Mau... Bò đi!" Bách Bộ Quỷ Đồng ngơ ngác nhìn vào bánh kem. Nó đã thành quỷ hơn nghìn năm nhưng cũng biết khái niệm sinh nhật, chỉ là chưa từng trải qua. Chính Trực ngồi xuống nói đạo. "Tao không biết ngày sinh của mày, đành lấy ngày mày gia nhập vào đây làm kỷ niệm, xem như ngày hoà nhập với căn nhà mới! Thổi nến đi!" Bách Bộ Quỷ Đồng bĩu môi một cái, cúi xuống thổi nhẹ tắt hết nến. Chính Trực rất ấn tượng về nó, hắn nhìn ra tuổi thơ của hắn trong nó, một hoàn cảnh đáng thương, một sự cô độc. Đem ra búp bê vải. "Thích không?" Bách Bộ Quỷ Đồng chưa từng có đồ chơi, nó nhận lấy, điệu bộ chậm chạp hơn thường ngày. Quỷ hồn xung quanh cũng như đồng cảm, đôi mắt đượm buồn nhìn vào cái bánh kem. Chính Trực hiểu ý, lấy dao nhựa cắt ra bánh kem, bốc lên mùi ngọt ngào. Hắn chia cho từng quỷ hồn. Gồm có: Lạc Đường, An Quỷ Tăng, Cổ Địa Linh, Đích Ngư, Tảo Quỷ, Hà Mô Yêu. Cuối cùng là Miêu Yêu vô dụng, hắn ném cái áo màu hồng. "Thích không?" Miêu Yêu ôm lấy cái áo cảm kích. "Cảm ơn đại sư! Nhưng mà, tôi không có chỗ giữ nó, nên để cho anh cất đi!" Không gian lúc này vô cùng vui vẻ, chỉ người ngoài không thấy. Quỷ hồn chạy đuổi khắp phòng rất ồn ào, hôm nay Chính Trực thả lỏng cho tụi nó. Bách Bộ Quỷ Đồng ngồi một chỗ, nhận ra không ai để ý, nó liền xoay người bò qua bức tường. Nó ngồi trong góc tối, nhìn búp bê vải trước mặt, dùng bàn tay cụt ngẵn của nó sờ mặt búp bê. Chợt nó nhăn mặt lại, từng hàng nước mắt rơi lã chã ướt hết búp bê. Chính Trực để lại một miếng bánh kem, đem tặng cho chị Mỹ. Lúc về phòng, nhìn quanh không thấy Bách Bộ Quỷ Đồng, hắn gọi một tiếng. Bách Bộ Quỷ Đồng trong vách tường bò ra. "Mày đi đâu nãy giờ đó?" Bách Bộ Quỷ Đồng không nói, vẻ mặt cứng đầu bĩu môi một cái, bò đến đám anh em quỷ của nó. Chính Trực cũng không quan tâm lắm, hắn và nó có phần giống nhau mà, ngoài cứng trong mềm. Ngồi xuống, hắn rà điện thoại đến số Bảo Châu, định gọi. Sau đó hắn nghĩ lại, hay là nhắn tin đi. Cuối cùng hắn cất điện thoại vào trong, không muốn làm phiền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]