Chương trước
Chương sau
Chính Trực cảm ơn quỷ sai họ Hạ, không những xoá nợ mà còn cho gã thêm một trăm âm đức. Dù hắn keo kiệt, chỗ nào cần thì phóng khoáng.
Họ Hạ rối rít cảm ơn, thu về Minh Kính. Chính Trực nhìn theo bóng gã dần khuất, vẫy tay. "Đi đường cẩn thận!"
Nhìn bao bắp rang bơ bị thọc cái chân vào, Chính Trực buồn bức ném cho Miêu Yêu, cũng ném nó ra ngoài. Tự tay thu dọn pháp trận, lúc này sếp Minh điện thoại.
"Anh Trực, tôi đã điều tra được tên sát nhân là ai!"
Chính Trực nói tôi biết rồi, cúp điện thoại. Lại có thêm cuộc gọi đến, Chính Trực khó chịu, lấy ra, còn tưởng là sếp Minh, thì ra là Thanh Hà.
"Anh Trực hả, anh có rảnh không? Khách sạn chỗ em... Người phụ nữ đó lại đến!"
Chính Trực không muốn chậm trễ, lần này phải thấy được cô ta. Hắn vội vàng thu xếp hành trang, bỏ Miêu Yêu ở nhà, tự mình gọi chú Thành lên đường. Ngủ dậy là xế chiều, đến nơi trời cũng đã tối.
Vừa đến khách sạn, hắn phóng vào ngay, hỏi anh Hùng lễ tân tình hình.
"May quá, anh đến rồi! Cô ta đến lấy phòng, tôi không dám ngăn cản!"
"Chị Hà đâu?"
Anh Hùng lắc đầu. "Tôi mới gọi điện thông báo, chưa đến kịp!"
Chính Trực hỏi số phòng, cấp tốc bấm thang máy đi lên.
Cửa thang máy mở ra, Chính Trực đã thấy âm khí dồn nén tại trước cửa phòng, không sai được. Hắn nhẹ nhàng đi đến trước cửa, gõ cửa phòng. Một tay để hờ trong ba lô hết sức lưu ý.
Cửa phòng mở vào, Chính Trực không thấy người mở cửa, chính là tự đẩy vào. Nhìn vào trong, một cô gái đang ngồi sấy tóc gần vị trí cánh cửa, có thể nhìn rõ gương mặt.
Phải nói không kinh qua ít chuyện ma quái, lần này lại khiến Chính Trực khó thở, huyết khí sôi trào.
Cô ta là Dương Dạ Huỳnh.
"Cô... Cô..." Chính Trực lắp bắp, đầu óc rối loạn. Tại sao Phạm Bích Vân trở thành Dương Dạ Huỳnh.
Dạ Huỳnh nhìn ra, mỉm cười. "Chính anh lần trước phá tôi?"
Không biết là người hay quỷ, Chính Trực không cảm nhận được khí tức, định thần nói. "Cô là Huỳnh?"
"Nè, biết phép tắc không? Tôi hỏi trước mà?"
Chính Trực gật đầu.
Cô ta lắc đầu.
Chính Trực ngây ngốc, tự an ủi bản thân, định thần nói. "Cô là chị em song sinh với Dạ Huỳnh?"
"Tôi không biết Dạ Huỳnh là ai, hay là..." Dạ Huỳnh làm một hành động khiến Chính Trực kinh ngạc, có phần đáng sợ trong đó. Cô ta cười hớ hai hàm răng, tự chỉ vào mình. "Là người này sao?"
"Con mẹ nó chuyện quỷ gì xảy ra?" Chính Trực lần đầu bị quỷ doạ, hơn nữa con quỷ này xinh đẹp, không chút gì ghê tởm, cảm giác rất khó tả.
Một điều nữa, rất khó cho Chính Trực đánh nhau. Ả ta như con người vậy, bảo hắn cầm mã tấu chém một cô gái, rất khó.
"Tôi không biết cô nói linh tinh cái gì? Nếu để tôi biết cô là quỷ, hoặc tà sư, tôi sẽ không tha cho cô!"
"Doạ tôi?" Dạ Huỳnh sắc mặt nghiêm trọng, đưa một bàn tay ra.
Đột nhiên âm phong đánh vào mặt, Chính Trực vội rút Xích Thiệt. Cơ thể hắn bị lực vô hình giật mạnh một cái, kéo vào trong phòng.
Không còn cách, Chính Trực đem Xích Thiệt chém xuống, Dạ Huỳnh linh hoạt né qua một bên, thuận tay vỗ đến ngay ngực hắn.
Chính Trực bị đẩy văng lên cái giường, cũng may có đệm. Hắn bật dậy, nhất thời lồng ngực vồ dập, miệng phun ra ngụm máu tươi. Hắn cũng thất kinh đi, con mẹ nó khí lực này...
Dạ Huỳnh cười to, bước lại gần. "Anh lên giường nằm, muốn cùng tôi làm gì sao?"
Không có thời gian đùa, Chính Trực lôi ra con át chủ bài, chính là một cái... Hộp nhẫn. Cao thủ qua một chiêu phân định thắng thua, hắn tự lượng sức mình. Hơn nữa còn "muốn làm gì", thôi bỏ đi, để cô trèo lên tôi xương sống gãy mất.
"Cầu hôn tôi sao?" Dạ Huỳnh bất ngờ, liếc xuống nắp hộp vừa mở ra.
"Cô hai, đừng đùa nữa, đây là vật cô muốn!" Chính Trực quệt mỏ nhu nhược đáp.
Dạ Huỳnh có chút xao động, nhận lấy hộp nhẫn, khẽ liếc lên. "Tôi còn tưởng là thật!"
Nhận được hộp nhẫn, cô ta bỏ vào túi. Chính Trực cẩn thận quan sát, như vậy ả này là Bích Vân, thế gian có hai người giống nhau như đúc sao. Lúc xem "video", hắn còn nhớ Dạ Huỳnh có một nốt ruồi trên ngực.
Hắn ném liêm sỉ qua một bên, nhìn vào trong cổ áo, nhưng ả mặc kín đáo quá.
Dạ Huỳnh hoặc Bích Vân, nhăn hai hàng chân mày, tay ngọc đưa lên. Chính Trực vội xua tay. "Bình tĩnh, nghe tôi nói! Vậy... Cô thật sự là Bích Vân?"
"Đúng!"
Chính Trực nghi ngờ, lẩm bẩm. "Chẳng phải đã chết rồi sao? Nhìn qua thì đúng là người, không lẽ là cương thi? Cương thi làm sao có bàn tay mềm như thế?"
"Anh nói gì?" Bích Vân trừng mắt nói.
"À à, tôi nói tay cô cứng quá trời! Nhưng mà... Cô đã chết sao?"
Bích Vân nhếch mép cười. "Anh hỏi hơi nhiều rồi!" Cô lắc lắc mấy ngón tay ngang mặt, quay người đi.
Chính Trực vội đứng lên. "Khoan đã, nói đi là đi, nói cho cô biết tôi là..."
Bích Vân quay mặt lại. "Anh là pháp sư, sao đó sẽ thu phục tôi, hay là đánh tôi hồn xiêu phách tán?"
Chính Trực có ý đó, suýt nữa đã hở miệng. "Không không, cô đi vui vẻ!"
"Vì chiếc nhẫn, tôi tha mạng anh!" Bích Vân ra khỏi cửa.
Chính Trực chưa bao giờ bị hăm doạ mà đứng yên, mạnh thắng yếu thua thôi. Bất quá cô ta đạt được mục đích, sẽ không trở lại quấy phá nữa. Còn nếu cô ta muốn làm loạn chỗ khác, hắn nghĩ xem cần bao nhiêu người mới đấu lại ả.
Lúc xuống dưới, anh Hùng đang lấy khăn lau mồ hôi, thấy Chính Trực xuống thì không ngừng hỏi han. Anh Hùng còn tưởng hắn gặp chuyện gì, đương nhiên hắn làm sao chết được, còn chút nữa là tàn phế thôi.
Cũng không muốn giải thích nhiều, Chính Trực đi vào bàn ở sảnh, ngồi trên sofa. Hắn còn cảm nhận được quỷ khí nhào nặn trong lòng ngực, đúng là không phải con người.
Anh Hùng len lén nhìn ra, thấy Chính Trực ngồi trên sofa lấy một tấm linh phù đốt lên. Sau đó làm một hành động đặc biệt, điều này đáng sợ so với việc gặp Bích Vân là tương đương.
Chính Trực đốt cháy linh phù, toàn bộ đều là lửa, sau đó nhét thẳng vào trong họng.
Anh Hùng khẽ nhăn mặt, hắn đang làm gì vậy, lửa cũng có thể ăn.
Chính Trực lấy chai nước suối ra uống, động tác này như uống thuốc. Thật ra pha một bát phù thủy và làm như vậy đều giống nhau, không có gì bất thường. Chính Trực ngã lưng vào ghế, nhắm mắt lại điều tức cơ thể một lát.
Bị ăn một bạt tay mà khổ như vậy, đúng là ma cao một trượng.
Một hồi sau, cơ thể hồi phục tâm bình ổn, Chính Trực rảnh tay đem ra cái hộp. Cái hộp bằng gỗ, thứ này hôm qua đào trong huyệt mộ tại miếu Bạch Cốt. Thật ra hắn chỉ bảo quản cho người đó thôi, không có ý chiếm tư vật đâu.
Hắn mở nắp hộp ra, nắp rất cứng, loay hoay một lát thì mở được. Bên trong vỏn vẹn một khúc xương dài 5cm. Hôm qua Tiêu Sái đã kiểm tra số lượng xương đã đủ, xương này của người nào chứ.
Nhìn khúc xương này, Chính Trực thấy nó chia ra từng đốt tựa xương sống. Còn thấy mấy tia pháp lực trong đó, mang theo lực lượng dương khí cường đại. Không lẽ chính nó là yếu tố luyện ngũ yêu.
Mảnh xương này khác với bộ hài cốt, không bị nhiễm bẩn, không có mùi, cứ như xương trong bảo tàng.
Kiểm tra cái hộp, tức thì phát hiện dưới đáy có dán linh phù, chữ viết trong đó không cùng hệ, Chính Trực khoonh hiểu. Chỉ biết là chiếc hộp giữ cho khúc xương được an toàn khỏi tà vật uế khí.
Đóng hộp lại, lấy điện thoại đánh tới sếp Minh. "Sếp Minh, điều tra giúp tôi về pháp sư năm xưa tại thi địa, à không, tại rạp chiếu phim!"
"Ý anh Trực là kẻ giết người hả?"
"Không, là người ở miếu! Còn nếu thấy khó qua, điều tra thân thế được rồi, nhưng càng chi tiết càng tốt, một ngày nha!" Chính Trực định gác máy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.