Mấy người này bàn luận sôi nổi quá, sếp Minh cũng đã băng bó vết thương cho Trọng Hoà, lúc này hắn cũng dần tỉnh. 
Trường Cảnh Quỷ che chắn cho chồng. "Vậy chúng tôi không đầu thai đâu!" 
An Thủy nghiêm nghị nói to. "Không biết tốt xấu! Cứu hai người ra khỏi đây còn không chịu đi đầu thai?" 
Thủ Mộ Quỷ bước lên nói. "Vậy chúng tôi không đi đầu thai nữa, mãi mãi ở bên nhau tại nơi này!" 
Đúng thật tình cảm là thứ rất khó bỏ, họ mang chấp niệm quá lớn. Chính Trực nói. "Việc ông là Thủ Mộ Quỷ do bị ép buộc, ít ra tôi có thể nói với Âm Ty khoan hồng! Đằng này ông đang làm khó tôi!" 
Bên trong thi địa rất nguy hiểm, Thủ Mộ Quỷ sẽ ngăn cản pháp sư quấy phá, hoặc dụ dỗ con người dẫn đến miệng cương thi. Có cơ hội thoát ra thì không muốn, cái này gọi là chấp mê bất ngộ. 
"Á ha ha..." Trường Cảnh Quỷ đột nhiên ngẩng đầu lên như cần cẩu, cười man dại. "Em sẽ giúp chồng ra khỏi đây!" 
Ầm... 
Chính Trực hốt hoảng lùi về sau. 
Phía trước, vụ nổ ra một làn khói đen bốc lên, xung quanh có mấy quả tinh phách bay lượn. 
Thật không ngờ, Trường Cảnh Quỷ tự bức hồn phách tiêu tán. 
[Trường Cảnh Quỷ: Linh hồn muốn vươn mình lên thật cao, thoát ra khỏi nơi mình vong mạng sẽ mang chấp niệm, khiến cho cái cổ bị dài ra. 
Khả năng: Điều khiển hồn phách.] 
Thủ Mộ Quỷ vơ lấy mấy quả tinh phách nhét vào mồm. 
Chính Trực vội xông lên ngăn cản. Thủ Mộ Quỷ bay lên không, cái sừng trên đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-quy-su/1661598/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.