Trường Cảnh Quỷ bị đánh vào mặt xịt khói, rụt cổ lùi ra. Cũng nhờ vậy bàn tay ả thu vào màn hình, Chính Trực đã thoải mái cơ thể. Vừa rồi hắn có thể thấy, quỷ môn của Trường Cảnh Quỷ màu lục tức ngạ quỷ. Hắn không thể sơ suất, nhảy lên một đao vung thật mạnh. Đao đánh vào nghe một tiếng khô khốc, Trường Cảnh Quỷ thét thê thảm, cái cổ xịt thêm miếng khói. Khoảnh khắc chạm vào quỷ khác so với người, đao chém vào cũng không như chặt thịt, cảm giác hư hư thực thực, so với hai cơn gió chạm nhau không mấy sai biệt. Lúc này sếp Minh đứng sau ngây ngốc. Một cái đầu dài khủng bố chui từ trong màn hình, sếp không còn lời nào để nói, hết lòng nể phục, bản mặt nhăn nhó rất nhiều kiểu dáng. Trọng Hoà lập tức rút cây dao sắc nhọn, bàn tay run run cầm mũi dao, kết quả không dám chắc nên không phóng. Trường Cảnh Quỷ bay ra khỏi cái màn hình TV. Bộ đồ trên người bình thường không đáng nói, tướng tá gầy hơn một chút, chỉ có cái cổ của ả vẫn dài. Ả bay lên định chạy thoát. An Thủy di bàn tay qua, tiếp theo phun ra liên tục năm đạo minh quang. Trường Cảnh Quỷ đã bị hồn thương, khổ sở tránh né. Kết quả né được hai đạo, còn ba đạo đánh vào khiến ả rơi xuống. Đoàng đoàng... Sếp Lâm bắn liên tục rốt cuộc trúng vào trần nhà, kinh hãi lui về sau, cảm thấy quả thận đang rất nặng, bất cứ khi nào đều có thể phọt ra. Trường Cảnh Quỷ rơi tại sau lưng Trọng Hoà, đem quỷ mệnh bắn vào người anh ta. Anh lập tức trợn mắt lên, nhìn về phía trước. "Bị điều khiển rồi!" An Thủy khẽ kêu lên. Trọng Hoà phóng dao vụt đến cô ta. Chính Trực vội tung hết sức ôm lấy cô, hai người rơi xuống, bản thân hắn thấy mát mát trên lưng. An Thủy hoảng sợ bị đè xuống đất, bàn tay ôm lấy lưng hắn nghe ươn ướt. Cô đem ra xem, trên bàn tay toàn là máu. "Anh Chính..." Chính Trực không nói, kéo ả dậy. Hắn biết cây dao có hơi xoắn ngang lưng, cùng lắm làm bậy miếng da thôi. Trọng Hoà đối với quỷ phải nói vô dụng, thế nhưng nếu cùng hắn đánh nhau Chính Trực sẽ thua hắn. Trọng Hoà cười gian ác, móc ra thêm một cây dao. Đoàng... Phát súng bắn ra xuyên qua bàn tay Trọng Hoà, cây dao rơi xuống. Hắn quay lại nhìn sếp Minh, gia tốc kéo bộ bất ngờ, dường như không đau đớn. Sếp Minh cảm thấy thôi xong, thằng này chạy nhanh dữ vậy trời, hơn nữa trong lòng ông ta đang rối, không thể bắn chết người vô tội. Trọng Hoà đẩy một cái chân lên, tung ra ba cú đá. Hai chân đầu đánh văng hai cây súng, chân cuối cùng ủi thẳng vào cái bụng phệ. Sếp Minh lui ra mấy bước ngã phịch xuống, miệng phun ra ngụm cà phê sữa. Trong lúc Trọng Hoà quay lại, vô tình đưa Trường Cảnh Quỷ phía sau lưng. Chính Trực buông An Thủy, nén đau chạy lên. Trường Cảnh Quỷ nhận ra, ả kéo Trọng Hoà xoay trở lại. Chính Trực cố đẩy chân cản đà, đường đao như bão dừng lại. Một tay kia bắt Tam Thanh ấn bắn ba đường lam quang. Lam quang lượn xung quanh Trọng Hoà tạo ra Hộ Thân Quyết. Bốn sợi tơ phía sau hơi rung động, Trường Cảnh Quỷ rên hừ oán hận. Động tác Trọng Hoà chậm lại, hắn ta vẫn cố rút thêm một cây dao. An Thủy ngắm vào phía sau, bắn xượt qua vai Trọng Hoà đánh thẳng vào mụ quỷ khiến ả rơi xuống. Trọng Hoà kiệt sức đổ về trước, Chính Trực giật mình đẩy hắn qua một bên, hắn lăn đùng xuống sàn ngất xỉu. Một phía, Trường Cảnh Quỷ ngã xuống, rên la liên tục. "Con ả này dai thật!" Chính Trực kéo Xích Thiệt đi đến, lúc này, một âm thanh lạnh lẽo truyền vào. "Dừng tay!" Chính Trực đương nhiên không quan tâm, có phải trong phim đâu, đến giờ đao phủ chuẩn bị chém đầu tự nhiên "đao hạ lưu nhân" là đứng hình. Hắn vung Xích Thiệt tàn nhẫn. Một thân ảnh bay đến đậu lên Trường Cảnh Quỷ. Trong lúc Xích Thiệt rơi xuống, Chính Trực nhận ra là bác trai lệ quỷ. Đường đao đánh vào lưng khiến gã gầm lên, vẫn cố kéo Trường Cảnh Quỷ mà chạy. An Thủy bắt kiếm ấn vẽ trong không khí một ký tự vô hình, miệng hô to. "Thiên La Địa Võng, phong!" Lập tức xung quanh căn phòng bị in lên những đường sáng tạo thành tấm lưới bao phủ. Hai quỷ kia lướt đến bước tường bị đánh văng trở lại. Chính Trực quay về An Thủy giơ ngón cái, không tệ nha. Trường Cảnh Quỷ uốn lượn cái cổ như con trăn, nhìn oán hận. Còn bác trai kia cũng đứng lên nhưng trở thái độ khác. "Đại sư, xin tha cho chúng tôi, chúng tôi biết sai rồi!" Chính Trực chĩa mũi đao. "Hai người là ai?" Bác trai nói. "Chúng tôi là vợ chồng!" "Ông dám nói láo, ông là Ma Hầu!" Chính Trực quát to uy hiếp. Bác trai ngập ngừng nói. "Đúng, đúng là như thế!" "Ông mau kể rõ ràng, tại sao muốn đến đây? Tại sao muốn hại người?" Sếp Minh ngồi một hướng nhìn ra, sao đột nhiên xuất hiện hai con quỷ, đến thở cũng không dám thở mạnh. Nhìn qua Trọng Hoà bị thủng bàn tay mất máu, ông vội bò đến. Cũng nhờ lúc nào trong túi cũng có bông băng thuốc đỏ, tạm thời sơ cứu vết thương. An Thủy lặng lẽ sau lưng của Chính Trực, nhìn hình ảnh của hắn ta như đang tra khảo phạm nhân, rất oai, rất ngầu. Cô hơi cúi đầu xuống, cái miệng tự khẽ cong lên. Bác trai quỷ thở dài như người ta. "Tôi đưa vợ tôi đến đây, không may vợ tôi bị người ta giết, nhốt hồn phách mãi mãi không thể thoát ra! Tôi không thể cứu vợ, mỗi ngày chỉ đến đây, ngồi trên ghế nhìn vào màn hình!" Chính Trực suy nghĩ một lát. Ban đầu chính Bách Bộ Quỷ Đồng đã phá phong ấn sao, không ngờ nó có thể làm như vậy, hắn đã trách lầm nó. Còn hai vấn đề. Ma Hầu là loại quỷ không thuộc thế giới này, làm sao có một cô vợ. Thứ hai là ai đã hãm hại họ. "Ông nói xem, ai là người giết vợ ông?" "Tôi, tôi không dám nói! Cô ta không phải người!" Bác trai tỏ ra sợ sệt, gương mặt đã nhăn càng nhăn. "Ông không nói, đừng mơ rời khỏi đây!" Chính Trực cầm đao bước lên một bước. "Tôi nói tôi nói, đại sư, xin hãy giúp chúng tôi! Người đó tên... Dạ Huỳnh, họ Dương. Còn lại tôi không biết, tôi nói thật!" Chính Trực nghe cái tên thật buồn, cô ta là ai, có thể khiến một Ma Hầu phải nể sợ. "Vậy cô ta đã phong ấn sức mạnh của ông?" "Đúng! Cô ta biến tôi thành Thủ Mộ Quỷ!" "Mọi chuyện cũng là một phần do ông gây ra!" Chính Trực đã hiểu. Ông ta đã ám thân người phụ nữ này lúc còn sống, cô bị dính duyên âm. Sau đó cô ta bị dẫn đến đây, trùng hợp rơi vào thi địa, bị bắt làm Thủ Mộ Quỷ. Quỷ tụ tập lại sẽ có một nơi cư trú nhất định, giống như Xà Tinh có yêu phủ, quỷ có âm sào, cương thi có thi địa. "Thôi được, dù hai người định hại tôi, nhưng tôi nghĩ tình cảm vợ chồng của ông, tôi sẽ cho vợ ông đi đầu thai!" Trường Cảnh Quỷ không muốn rời xa, dùng cái cổ quấn xung quanh Thủ Mộ Quỷ. Ông ta cũng đáp trả, lấy tay vuốt ve cái cổ đó. Chính Trực và An Thủy đỏ mặt, cặp đôi này còn có thể tình cảm như vậy. Một người cái mặt như miếng chả bò phiên bản lỗi, còn người kia như cây lạp xưởng, mẹ nó đặc sản. Đột nhiên Trường Cảnh Quỷ đưa mái tóc qua. "Còn chồng tôi?" "Chồng cô bị phong ấn, không thể đi! Tôi sẽ cho quỷ sai đến đưa đi sau, cô cứ đi trước!" Trường Cảnh Quỷ hoảng hốt. "Tôi muốn đi cùng chồng tôi!" Chính Trực thở dài, có chút bất đắc dĩ. "Được, vậy cho cô đợi, trước sau cũng đi!" Thủ Mộ Quỷ ấp úng nói. "Đại sư, quỷ sai bắt tôi đi rồi, tôi có phải chịu khổ hay không?" "Ông kết duyên âm với cô gái này, chỉ vì chấp niệm nhất thời mà hại cả đời người ta, theo ông có nên khổ không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]