tự dưng thấy lười….
————-
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Ba ngày sau, Tô Vị Nhiên lại đến nhà Tô Nguyên. Tô Vị Nhiên vừa vào cửa liền thấy Tô Nguyên đang ôm laptop ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, Tô Nguyên liếc về phía cửa, thấy là Tô Vị Nhiên thì lại quay đầu tiếp tục gõ laptop: “Tư liệu cậu cần tôi đã chỉnh lý và gửi vào email của cậu rồi. Không cần phải tới tận đây.”
Tô Vị Nhiên đi đến sa lon, ngồi xuống cạnh Tô Nguyên: “Chẳng lẽ tôi không thể tới gặp cậu sao?”
“Tôi lại cảm thấy cậu thích gặp Phương Quân Dục hơn.” Tô Nguyên đầu cũng không thèm nâng.
“Sao lại nghĩ thế, cho dù có Phương Quân Dục tôi cũng sẽ không vứt bỏ cậu đâu mà.” Tô Vị Nhiên dùng ngón tay nâng cằm Tô Nguyên lên, mỉm cười ôn nhu nói.
Tô Nguyên hất cằm khỏi tay Tô Vị Nhiên, ngữ điệu không chút phập phồng: “Tôi không hứng thú với cậu.”
Tô Nguyên đưa laptop cho Tô Vị Nhiên: “Tư liệu cậu muốn tôi tìm.”
Tô Vị Nhiên gật đầu, thu lại ý cười trên mặt, xem lướt qua tư liệu trên màn hình.
Một lát sau, Tô Vị Nhiên xem hết toàn bộ tư liệu, khẽ cười nói: “Tô Sùng Hoa đúng là quá tham lam.” Lòng người, chuyện khó làm nhất chính là thỏa mãn. Sau khi có được thì không phải thu tay, mà là nghĩ cách làm như thế nào mới có thể có được càng nhiều hơn. Năm đó, thứ hắn cho Tô Sùng Hoa đã đủ nhiều, so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-vuong-gap-phuc-hac/2409542/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.