Lâm Thu Diệp cuống cuồng đi chưa được bao xa, điện thoại lại reng lên, là Diệp Thu!
"Diệp Thu!"
"Ô ô, đau quá, không biết ở đâu ra con chó rượt theo, làm em té lộn mèo một cái."
Diệp Thu nói nhỏ với giọng điệu rất đáng thương, trái tim treo trên không trung của Lâm Thu Diệp mới được dỡ xuống, vừa định quở trách vài câu, tiếng khóc nghẹn ngào của Diệp Thu đã truyền tới.
"Thu Diệp, em biết sai rồi, chị đừng đi nữa, có được không?"
Không đợi cho Lâm Thu Diệp kịp trả lời, tiếng khóc của cô đã tràn qua.
"Tối qua đúng là em đã nghĩ một đằng nói một nẻo, em luôn cảm thấy chị giống như gia trưởng vậy, cứ thích quản thúc em, thậm chí chị còn nóng nảy hơn cả em, nên em sợ, ô ô, nhưng em càng yêu chị hơn, sợ mất chị, cho nên mới giận cũng không dám thể hiện."
Diệp Thu không biết, Lâm Thu Diệp đầu bên kia đang mỉm cười, tiểu tử này, quả thật vẫn chỉ là một đứa trẻ con. Đợi Diệp Thu khóc lóc thật lâu xong, Lâm Thu Diệp mới ôn nhu hỏi.
"Khóc xong rồi?"
"Dạ rồi, nếu chị vẫn muốn đi, thì em, em sẽ... ô ô ô..."
Diệp Thu rất muốn cường ngạnh nói nếu chị vẫn muốn đi, em không cho chị đi, nhưng không nói được thành lời, chỉ đành khóc tiếp.
"Em đang ở đâu?"
"Trước cửa nhà."
"Vào nhà đi."
"Ô ô, dạ."
Diệp Thu lau nước mắt xong cũng vừa vặn Lâm Thu Diệp mở cửa, cô ấy xoay người trở vào ngồi lên salon. Diệp Thu cũng vào theo, như đứa nhỏ phạm lỗi vậy đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-vi-hoan/990787/chuong-106.html