Vì để tới tập đoàn Cảnh Trí mà Lâm Thu Đồng xin thôi việc, làm ầm ĩ xém chút rạn nứt với Tô Tú, từng nói hùng vốn cùng ra giang hồ, thế mà chưa được bao lâu, Lâm Thu Đồng lại muốn xin thôi việc. Quá dễ để liên tưởng sự việc với nhau, Tô Tú muốn chất vấn Lâm Thu Đồng có phải đã vạch sẵn mọi thứ ngay từ đầu hay không, chứ không tại sao lại muốn đi làm tôi mọi ở tập đoàn Cảnh Trí. Lâm Thu Đồng tự nhận đuối lý, không biết đường giải thích, Tô Tú tổng sỉ vả cô nhiều ngày liền, chắc mắng cũng đã mệt, cũng nhận ra Lâm Thu Đồng nghỉ việc là chuyện chắc chắn, Tô Tú thất vọng.
"Thôi được, đức hạnh cậu ra sao tớ thừa biết, cậu đã quyết thì ai cũng không thể thay đổi, cậu muốn đi đâu thì tùy, đến ngày thăng quan tiến chức thì cút xa chút cho tớ, nếu chết đói thì cứ mò về đây."
Tô Tú tâm tình khác thường một phen khiến Lâm Thu Đồng cảm động.
Tô Tú cảm thấy biểu hiện mềm lòng vừa rồi khiến cô quá mất mặt, liền trừng mắt rống lớn.
"Biến a! Vừa nhìn đã thấy phiền!"
Lâm Thu Đồng không nói tiếng nào, cô nương này sao cứ lúc ôn nhu như nữ thần lúc thì như nữ hán tử? Tô Hà không rõ đầu cua tai nheo ra sao vừa vặn xuất hiện, Tô Tú nhìn thấy lôi vào chửi luôn.
"Chị cũng biến khuất mắt cho em! Một lũ cá mè một lứa!"
Tô Hà cùng Lâm Thu Đồng trố mắt nhìn nhau, sao lại cá mè một lứa! Hừ! Hai cô mới không giống nhau.
---
"Vậy con học được gì từ Thẩm Cảnh Nhiên?"
Quan Tư Thành cảm thấy, Thẩm Cảnh Nhiên phần nhiều giống hắn, nếu như thế, thì để hắn dẫn dắt Lâm Thu Đồng mới đúng. Lâm Thu Đồng chỉ đành thuận miệng bịa đại câu trả lời.
"Rất nhiều là đằng khác, dì ấy cũng xem như đại diện cho nữ doanh nhân thành công, trong xã hội trọng nam khinh nữ này, phụ nữ có thể làm được đến vậy, là rất lợi hại rồi."
Cũng đúng, về điểm này, Quan Tư Thành đồng ý.
"Có điều, Đồng Đồng, nếu mấu chốt ở chỗ con muốn học hỏi từ người thành công, vậy ba cũng dạy con được mà."
Lâm Thu Đồng nghe đến đầu cũng muốn nổ tung, từ sau khi biết được chút chuyện trong lòng cô càng không thích gặp Quan Tư Thành, nếu không phải vì hắn là ba ruột, cô đã hoàn toàn làm lơ, nhưng dù sao tình thân vẫn còn đó, có đôi lúc nhìn thấy mái đầu hắn lấm tấm vài chấm bạc, cô vẫn thấy hơi mềm lòng.
"Ba, tôi là nữ giới, Thẩm Cảnh Nhiên cũng vậy, rất nhiều phương diện, dì ấy có thể chỉ bảo tôi tốt hơn."
Lâm Thu Đồng nói rất hợp tình hớp lý, dù mục đích cô tiếp cận Thẩm Cảnh Nhiên không phải để học, mà là muốn chiếm được người ta. Quan Tư Thành thấy Lâm Thu Đồng tha thiết da diết, hắn nhíu chân mày nửa buổi, mới nói.
"Thôi được, ba hiểu rồi."
Lâm Thu Đồng nhìn bộ dạng ngưng mày của Quan Tư Thành, ai không biết, còn tưởng đây là chuyện gì khó xử lắm.
Lâm Thu Đồng tâm ý đã quyết, khâu trung quan liền giao Quan Tư Thành, Thẩm Cảnh Nhiên nhận được điện thoại Quan Tư Thành cũng biết ý tưởng Lâm Thu Đồng đã được thông qua. Quan Tư Thành cưng chiều con gái có thể dễ dàng nhìn thấy, mà cũng có lẽ hắn đã có quá nhiều thiếu sót khi con gái hắn còn bé, bây giờ muốn đền bù trên mọi phương diện, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên thân là tổng giám đốc một công ty, không thể để Lâm Thu Đồng tùy tiện là có thể sửa đổi quyết định của cô như vậy, về điểm này Quan Tư Thành tự động hiểu.
"Đồng Đồng đứa nhỏ này dáng dấp cao ráo, nhưng suy nghĩ vẫn chưa trưởng thành, hơn nữa lớn lên ở nước ngoài, đã lâu không đi vào khuôn khổ nề nếp, nhưng mà, nó không có ác ý đâu, Cảnh Nhiên, em xem có thể xử lý theo cách nào, nó muốn là thư ký của em, cũng không hẳn là không được, công việc cần rèn luyện tính kiên nhẫn. Nếu em sợ nó không thể làm tốt, có thể để thư ký hiện tại dẫn dắt nó, em bận rộn nhiều việc, có hai thư ký cũng không phải việc gì quá đáng."
Quan Tư Thành không cưỡng ép, có lẽ hắn biết cưỡng ép cũng vô dụng.
Thẩm Cảnh Nhiên cúp máy, đầu hơi nhức, cầm cốc nước lên đi rót nước, thuận tiện thả lỏng thần kinh đang căng như sợi dây điện. Còn chưa tới phòng thư giãn, đã nghe thấy người bên trong nói chuyện.
"Đội trưởng Trần, anh phải biểu hiện thật tốt nha."
Là thư ký Khang Mạc, khá ung dung tùy ý, hẳn quan hệ giữa cả hai không tồi.
"Biểu hiện gì chứ, không dễ phục vụ đâu nhe."
Đây là giọng Trần Phóng, Thẩm Cảnh Nhiên nhướng mi, không biết thư ký của cô thì ra còn có mối quan hệ khá thân với Trần Phóng. Khang Mạc là người nội tâm, chững chạc, nói chuyện hay làm việc đều rất cẩn thận, đối với đồng nghiệp luôn chỉ nói chuyện công việc, vẫn là lần đầu tiên Thẩm Cảnh Nhiên thấy Khang Mạc cười đùa như thế.
"Được rồi được rồi, làm việc cho tốt bớt than phiền, sau này tức có chỗ lợi."
Khang Mạc nghiêm túc nói, truyền ra tiếng bộp bộp bộp, chắc là tiếng vỗ vai Trần Phóng.
"Tôi về chỗ đây."
Khang Mạc lúc này từ phòng thư giãn bước ra, thấy Thẩm Cảnh Nhiên đang đi về hướng này, cười nói.
"Tổng giám đốc, chị muốn rót nước sao? Để tôi."
"Không sao."
Thẩm Cảnh Nhiên xoay người tiến vào, Trần Phóng chủ động chào hỏi, Thẩm Cảnh Nhiên gật đầu nói.
Thẩm Cảnh Nhiên thích ứng nhượng bộ, cũng từng mấy lần, Thẩm Cảnh Nhiên bận tối mặt, Khang Mạc cũng thế, cô cũng từng nghĩ sẽ tuyển thêm thư ký, Khang Mạc bày tỏ một mình cô có thể cáng đáng. Nếu Lâm Thu Đồng muốn làm vậy cũng được, làm thư ký của Thẩm Cảnh Nhiên yêu cầu phải hiểu biết nhất định về tất cả các phòng bang, cho nên, Lâm Thu Đồng cần đến từng phòng bang thực tập, thời gian dài ngắn hoàn toàn tùy thuộc khả năng tiếp thu của cô bé, học nhanh có thể sớm làm thư ký, học chậm... vậy cũng không tiện nói tiếp làm gì. Lâm Thu Đồng đương nhiên biết không thể được voi đòi tiên, cô cũng hiểu, phải tôn trọng Thẩm Cảnh Nhiên, cô yêu chị ấy, càng kính trọng chị ấy.
Lâm Thu Đồng liền thật sự bắt đầu đi làm ở tập đoàn Cảnh Trí, cô rất lễ độ với mỗi một đồng nghiệp, khiến ai cũng thấy không quen, cho rằng Lâm Thu Đồng vì không có bản lĩnh nên muốn lấy lòng mọi người, nhưng không ngờ lúc làm việc lại nắm bắt rất nhanh. Lâm Thu Đồng tuy đầu quả dưa nhưng không ngốc, lúc học nghiêm túc tốc độ nắm bắt của cô rất nhanh, cũng vì cô muốn đến gần Thẩm Cảnh Nhiên nhanh hơn, cô chỉ hận không thể ở phòng làm việc 24/24. Thẩm Cảnh Nhiên cũng hoàn toàn không ngờ, mỗi ngày đến giờ tan sở mà Lâm Thu Đồng vẫn chưa về, Lâm Thu Đồng muốn làm thư ký đến vậy? Sao cứ thấy "lạ lắm à nghen". Lâm Thu Đồng là biết điều thật, nhưng cũng không phải ngoan ngoãn hoàn toàn, Thẩm Cảnh Nhiên phát hiện, hơn phân nửa những lúc cô không ngoan đều vào buổi tối ngày cuối tuần, địa điểm bất định, hơn nữa thủ đoạn bịp bợm gian manh rất ư ly kỳ.
"Thẩm Cảnh Nhiên."
Trên bàn cơm, đột nhiên Lâm Thu Đồng cất tiếng gọi, Thẩm Cảnh Nhiên ngẩng đầu.
"Ừ?"
"Buổi tối..."
Lâm Thu Đồng muốn nói nhưng lại do dự, Quan Tư Thành cũng tò mò nhìn chằm chằm cô.
"Khụ khụ, buổi tối, có thể nhờ dì kể chuyện ru tôi ngủ không?"
Quan Tư Thành trợn to hai mắt, Thẩm Cảnh Nhiên cũng không tránh khỏi kinh ngạc.
"Kể chuyện?"
"Ừm... gần đây đêm nào tôi cũng không thể ngon giấc..."
Lâm Thu Đồng cúi đầu, bộ dạng rất thất bại.
"Cho nên, có thể nào... nếu làm khó dì, vậy thôi bỏ đi."
Lời nói rất thấp, cả người cũng đứng dậy về phòng. Thẩm Cảnh Nhiên nhấp mím môi, phát hiện ánh mắt Quan Tư Thành tổn thương nhìn theo, sâu kín nói.
"Có thể nó nhớ mẹ, lúc bé nếu không được bà ấy kể chuyện nó sẽ không thể đi ngủ..."
Thẩm Cảnh Nhiên ngoại trừ đồng ý cũng chỉ còn biết đồng ý, đứa nhỏ cũng nhớ mẹ, người làm mẹ kế như cô phải đứng ra chịu trận thôi, cơ mà, Thẩm Cảnh Nhiên tinh tế cảm thấy, cái chuyện phải làm mẹ người ta này, hình như đến cũng thật đột ngột!
***
Phòng khi có bạn thắc mắc - Nhân gia để Đồng gọi Nhiên là dì khi có mặt Quan Tư Thành cũng như những lúc Đồng nói chuyện riêng với ổng, vì tính ông ta rất gia trưởng, luận theo vai vế Đồng không thể gọi Nhiên là chị trước mặt ổng mà ổng ko sửa miệng được, còn Nhiên hả, bả hông wan tâm đâu, muốn gọi sao gọi LOL. Mà Đồng thấy dậy chứ khôn lắm nhe, truy vợ khéo vãi hồn, tính nóng nảy thế mà đó giờ thấy cua người ta cũng bài bản lắm, viện lý do cũng rất hợp tình kkk. Tiến lên Đồng ơi, bắt vợ về nào~~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]