Chương trước
Chương sau

Sang ngày hôm sau, Tô Tú tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cô đạp đạp chân, Lâm Thu Đồng bị đau kêu lên. Nhà cửa giống như vừa bị trộm viếng, Tô Tú lại đạp Lâm Thu Đồng, lầm bầm.

"Thu Đồng, tớ khát."

Lúc này Lâm Thu Đồng mới chỉ gọi tỉnh lại được chút ít, dụi dụi con mắt híp, nhất thời chưa tỉnh táo kịp, phụ họa theo.

"Tôi cũng khát, Thẩm Cảnh Nhiên, tôi muốn uống nước."

Giọng rất có tư vị làm nũng.

Lỗ tai Tô Tú nhất thời dựng lên để bắt sóng, nghe vào mà lông tơ cũng dựng đứng, Lâm Thu Đồng biết nũng nịu từ bao giờ! Tô Tú vốn định hung hăng đạp Lâm Thu Đồng một cái, nhưng cuối cùng lại nhẹ nhàng đặt chân xuống, nổi lên tâm quỷ, nhớ lại kinh ngạc mừng rỡ mà cậu ấy chơi mình lần trước... Tô Tú liền im lặng không tiếng động ngồi dậy, cố ý hạ thấp giọng bắt chước Thẩm Cảnh Nhiên, hạ rất thấp tông nhẹ nhàng nói.

"Thu Đồng, em thích tôi không?"

"Em... thích..."

Lâm Thu Đồng nhắm mắt, mềm mại nói, mặt cọ cọ vào mu bàn tay tiếp tục nằm ở đó, nhăn mày, khỗ não gọi.

"Thẩm Cảnh Nhiên..."

"Sao."

"Chị... thích em không?"

Mỗi một chữ đều phải tiêu tốn rất nhiều sức lực mới có thể nói ra.

"Tôi thích." Tô Tú cười đểu trả lời.

"Thật chứ?" Lâm Thu Đồng nửa tỉnh nửa mê nở nụ cười thản nhiên.

"Thật."

Tô Tú phối hợp theo, không hề vấp váp chữ nào, như thể vừa tìm thấy vùng đất mới vậy, Lâm Thu Đồng thích Thẩm Cảnh Nhiên! Trời đất ơi, con chồng thích mẹ ghẻ! So với chuyện giữa cô và Tô Hà cũng chẳng tốt hơn là bao! Sao tự dưng cô lại thấy vui vẻ nhỉ! Tô Tú xém chút nữa khoa tay múa chân.

"Vậy, vậy... chị hôn em một cái được không?"

Lâm Thu Đồng nằm một đống ở đó mềm nhũn hỏi, giọng mang theo khao khát, dáng vẻ mềm mại khiến Tô Tú có chút đỏ mặt, tâm trạng cũng nương theo hơi xao xuyến, hôn một cái liệu sao không nhỉ? Tô Tú do dự, đầu óc Lâm Thu Đồng cũng từ từ tỉnh lại, ánh mắt chậm rãi mở ra, thấy gương mặt trắng nõn của Tô Tú nhích tới gần, miệng hơi chu ra... Lâm Thu Đồng lập tức nhảy dựng.

"Tô Tú, cậu làm gì vậy?"

Tô Tú giật mình, động tác che miệng của Lâm Thu Đồng khiến cô thấy hơi có lỗi, định há miệng nói, đột nhiên lại nuốt vào, quay ngược thần bí hỏi.

"Tớ định làm gì, lẽ nào cậu không biết?"

"Biết chết liền..."

Lâm Thu Đồng cạn lời.

"Tớ nói cậu biết, chúng ta lại là bạn bè nối khố đấy."

Lâm Thu Đồng cố ý gằn từng chữ, nhấn mạnh ngay từ bạn bè. Tô Tú hơi đỏ mặt, cắn môi bộ dạng định phát tác, Lâm Thu Đồng nhìn chằm chằm cô, Tô Tú lại đột nhiên nhếch môi, đứng dậy ra ngoài, trộm nghĩ: Đồ đần này! Không thể hiểu nổi Lâm Thu Đồng, phải chăng cậu ấy thật sự ngủ mớ, Tô Tú dựa theo đó đưa ra kết luận: Thứ nhất cậu ấy trước người đẹp sẽ vô phương pháng cự, chỉ cần đối phương dựa gần có động tác mập mờ, là cậu ấy sẽ liền bất động tại chỗ; thứ hai, rất có thể Lâm Thu Đồng, nói là có thể, nhưng dù sao khi cô hỏi có thích không thì Lâm Thu Đồng liền không ngần ngại trả lời có, còn là vào lúc nửa tỉnh nửa mê; ủa, có thể nào Lâm Thu Đồng đang nửa tỉnh nửa mê mà bị ngoại lực dù chỉ chút xíu tác động làm cho tỉnh lại, thì đầu óc sẽ đặc biệt phản ứng chậm! Hơn nữa còn là nhất thời không có trạng thái đề phòng, ô hô! Tô Tú vì phát hiện mới này, nguyên một ngày cũng không thể khép miệng.

Lâm Thu Đồng quả thật không thể ở nhà một mình, ở một mình là cô lại dễ nghĩ ngợi lung tung, mà mỗi lần như thế, đều liên quan tới Thẩm Cảnh Nhiên. Tính cách Lâm Thu Đồng không phải dạng do dự không quyết, cô có lỗi cô sẽ nhận lỗi, chỉ là khi đối tượng rơi vào Thẩm Cảnh Nhiên... Lâm Thu Đồng lại do dự. Bất luận nhìn từ góc độ nào, cả hai cũng không thể đến với nhau, nhất là hiện giờ Thẩm Cảnh Nhiên còn là vợ Quan Tư Thành, đây là tâm bệnh của Lâm Thu Đồng, cho nên, cô nghĩ không bằng nhân cơ hội này cắt đứt liên lạc cho xong.

Chủ đề tuyên truyền lần trước rốt cuộc cũng tung ra thị trường, trong lúc nhất thời, đi tới đâu Lâm Thu Đồng cũng nhìn thấy mấy bức ảnh ân ái giữa Quan Tư Thành với Thẩm Cảnh Nhiên tới đó, trêu chọc khiến cô hết sức phiền não. Đêm xuống, Lâm Thu Đồng đứng chờ ở trạm xe buýt, nhìn dáng vẻ Thẩm Cảnh Nhiên cùng Quan Tư Thành ân ái nằm trên chiếc giường, ánh sáng ấm áp dịu nhẹ lan khắp căn phòng... Lâm Thu Đồng quay mặt đi không muốn nhìn thêm, trong đầu lại đột nhiên hiện về hình ảnh Quan Tư Thành áp chế Thẩm Cảnh Nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên giãy giụa kịch liệt, có thể nào? Có thể nào cả hai thật sự không phải quan hệ vợ chồng? Chứ không, người yêu làm vài động tác thân mật thôi chẳng phải chuyện rất đơn giản sao.

Quan Tư Thành cưỡng ép Thẩm Cảnh Nhiên một lần, rất có thể sẽ có lần thứ hai, từ tính cách Thẩm Cảnh Nhiên dễ dàng đoán được, chị ấy sẽ không đồng ý, xem bộ dạng một khi đã không đồng ý sẽ rất khó khiến chị ấy đổi ý, Lâm Thu Đồng nghĩ vậy, cảm thấy Thẩm Cảnh Nhiên đang rơi vào tình cảnh hết sức nguy hiểm, lỡ Quan Tư Thành bộc phát thú tính!

Lâm Thu Đồng vội bắt xe về nhà, trong lòng tính toán, khả năng đó rất có thể, cô phải ngày nào cũng về, quyết không để Quan Tư Thành có được cơ hội.

Sự thật chứng minh, Lâm Thu Đồng đã quá nghĩ ngợi, lúc cô về đến nhà, Quan Tư Thành với Thẩm Cảnh Nhiên đều không ở nhà, cô giống như đang tự tấu hài vậy. Thẩm Cảnh Nhiên trễ vậy còn chưa về, đi đâu vậy nhỉ? Lâm Thu Đồng đứng do dự ở cửa, đi về, hay là ở đây đợi Thẩm Cảnh Nhiên.

Vừa nghĩ xong, Lâm Thu Đồng liền nghe có tiếng cửa, Thẩm Cảnh Nhiên vừa bước vào cả người liền nồng nặc mùi rượu. Lâm Thu Đồng ngửi thấy liền cau mày, nhưng động tác cởi áo khoác của Thẩm Cảnh Nhiên giống như không uống nhiều lắm, Thẩm Cảnh Nhiên cũng ngoài dự liệu hôm nay Lâm Thu Đồng lại về nhà, thì đây là địa bàn người ta mà.

Thẩm Cảnh Nhiên thay đôi dép đi trong nhà xong, Lâm Thu Đồng mới phát hiện bản thân bị người ta lơ đẹp toàn tập, trong lòng vừa chua chát vừa ủy khuất, nhìn chăm chăm cho đến khi bóng lưng nọ khuất sau cánh cửa phòng. Lâm Thu Đồng đọc ra được tín hiệu là, Thẩm Cảnh Nhiên còn giận, mà thật ra, cô hẳn nên vui mừng mới đúng? Vì Thẩm Cảnh Nhiên để ý cái nhìn của cô.

Lâm Thu Đồng nghĩ vậy, tâm trạng liền vui hẳn lên, chú tâm pha ly trà giải rượu cho Thẩm Cảnh Nhiên, thấy nhiệt độ phù hợp, cô mới bưng tới gõ cửa. Đợi một lát, cánh cửa mở ra, Thẩm Cảnh Nhiên đứng tại cửa, liến nhìn ly trà trong tay Lâm Thu Đồng, hỏi.

"Có chuyện gì?"

Lãnh đạm, quá lãnh đạm! Nửa nụ cười cũng không có, Lâm Thu Đồng dâng ly lên, cúi đầu nói.

"Cho chị, để giải rượu."

Thẩm Cảnh Nhiên hơi kinh ngạc, giọng ôn hòa đi một chút, nói.

"Tôi đâu uống rượu."

Lâm Thu Đồng nhất thời "囧", vội kiếm cái cớ.

"Nhưng tôi ngửi thấy người chị có mùi rượu."

Nếu không phải nhìn thấy đôi tai ửng đỏ của Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên thật sự định nói lời cay độc.

"Ừm, là của người khác dính lên."

Thẩm Cảnh Nhiên vốn là lời giải thích, nhưng vào đầu Lâm Thu Đồng lại thành hình ảnh Thẩm Cảnh Nhiên dây dưa với phụ nữ say rượu, bằng không, mùi rượu sao sẽ nồng nặc như vậy.

"Bạn của chị?"

"Ừ."

"Là nữ?"

"..."

Thẩm Cảnh Nhiên nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Lâm Thu Đồng, lần nữa nuốt xuống lời độc địa, lẽ nào cô là loại người sẽ thân mật với nam giới như vậy.

"Ừ."

"Có phải lại là nhím xù lông không!"

Lâm Thu Đồng vô cùng không thoải mái, hình ảnh nhân vật chính liền nháy lên trong não cô, nhất định là bà chị ở nhà hàng lần trước với Thẩm Cảnh Nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên còn đặc biệt ôn nhu xoa đầu bã!

"Nhím xù lông là nói ai vậy?"

Thẩm Cảnh Nhiên không hiểu.

"Thì là tiểu sủng vật lần trước chị vuốt ve ở nhà hàng chứ đâu!"

Lâm Thu Đồng giận dữ bất bình, lớn tồng ngồng thế còn xoa với chả đầu.

Thẩm Cảnh Nhiên lục tìm một hồi, mới nhớ ra, chuyện mới xảy ra cũng không lâu, ngẫm nghĩ thêm, Lâm Thu Đồng đúng là thật sự có mặt ở đó, cho nên mới đột nhiên đòi ăn hải sản, sau đó thì xảy ra chuyện cường hôn rồi tát cô. Thẩm Cảnh Nhiên cau mày, nhớ lại lại thấy không vui.

"... Đừng tùy tiện đặt biệt danh cho người khác như thế."

Thẩm Cảnh Nhiên khó có được sầm mặt giáo huấn, có điều, trong lòng thấy hơi buồn cười.

"Em ấy giống con nhím chỗ nào?"

"Đầu ngắn cũn cởn vậy đâm vào tay cho xem, sao mà bằng đầu tôi đây."

Lâm Thu Đồng không biết xấu hổ nói.

"Vừa nhìn cách ăn bận, đã biết là T..."

Vừa nói một nửa, Lâm Thu Đồng liền biết không thể nói tiếp, cho nên dừng lại. Thẩm Cảnh Nhiên hơi cau mày.

"Hòn đá?" (Chữ T có cách đọc đồng âm với từ có nghĩa hòn đá)

"Là cái đồ không biết xấu hổ!"

Lâm Thu Đồng hung tợn nói, Thẩm Cảnh Nhiên không khỏi muốn cười, lần đầu tiên có người lại nói như vậy, nhìn cách ăn bận liền biết người ta có mặt dày hay không, xem ra, Lâm Thu Đồng lớn lên ở nước ngoài còn cần nâng cao thêm Hán ngữ. Ừm, Lâm Thu Đồng quạ đen không biết mình màu đen, tiếp tục lan man.

"Nhỏ nhắn gì nữa, mà bày đặt ra.vẻ.đáng.yêu...."

Lâm Thu Đồng lèm bèm không ngừng, đặc biệt không cam tâm, Thẩm Cảnh Nhiên dứt khoát bật cười, Lâm Thu Đồng lúc này mới ngưng lại, hàng lông mi chợt dao động lên rồi xuống, Thẩm Cảnh Nhiên đưa tay.

"Cảm ơn trà của em."

Thẩm Cảnh Nhiên sợ mình còn không mở miệng, tiểu tử này sẽ làm thơ luôn mất, ngươi xem, mặt thì đỏ, lông mày thì nhểnh lên nhểnh xuống như con bướm đập cách vậy.

Lâm Thu Đồng cắn môi, không cam tâm nói.

"Nguội cả rồi."

Cô không muốn Thẩm Cảnh Nhiên uống trà bị biến vị, xoay người đi rót ly khác.

Thẩm Cảnh Nhiên trở lại phòng, phát hiện sau lưng đã có thêm cái đuôi nhỏ, nhấp một miếng, độ ấm, mùi vị, cũng không tồi.

"Em còn việc gì à?"

"Thẩm Cảnh Nhiên, chúng ta làm lành nhé."

Lâm Thu Đồng nhìn Thẩm Cảnh Nhiên uống xong hớp trà mới bắt đầu nói.

"Hôm đó là tôi không đúng."

"Hôm đó? Làm lành?"

Thẩm Cảnh Nhiên ngồi xuống giường, nhẹ như mây nói.

"Không biết em đang nói chuyện gì nữa."

Lâm Thu Đồng gấp đến độ đổ cả mồ hôi hột.

"Tôi không nên nói chị hư tình giả ý với tôi..."

Thẩm Cảnh Nhiên miệng chữ O, sáng tỏ nói.

"Không sao đâu!"

Ánh mắt Lâm Thu Đồng vội nhìn qua, nửa ngồi ngước nhìn lên, mừng rỡ nói.

"Thật không?"

"Giả đó."

"Chị!"

"Tôi làm sao?"

Thẩm Cảnh Nhiên thần thái cao ngạo dòm xuống, Lâm Thu Đồng quyệt miệng, cúi đầu ngón tay day day mép quần ngủ của Thẩm Cảnh Nhiên, thấp giọng nói.

"Tôi sai rồi."

Trái tim Thẩm Cảnh Nhiên, ngay thời khắc đó bỗng đập rất mạnh, thình thịch! Khóe miệng bất giác nở nụ cười như có như không, con nít rốt cuộc vẫn là con nít, không khỏi bật cười.

"Được rồi, chọc em thôi."

Tâm trạng thất vọng lúc đó của Thẩm Cảnh Nhiên sớm đã được điều chỉnh, đối với Lâm Thu Đồng, cô sẽ không tiếp tục chủ động, về điểm này sẽ không thay đổi.

Là giọng điệu ôn nhu mà Lâm Thu Đồng quen thuộc, lúc này cô mới lại ngửa đầu nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, biểu cảm điềm đạm, có thể làm lắng lại mọi ưu tư, giờ phút này Lâm Thu Đồng ngoan ngoãn như con mèo con vậy, thề non hẹn biển nói.

"Thẩm Cảnh Nhiên, tôi sẽ đối xử thật tốt với chị."

Thẩm Cảnh Nhiên bất ngờ, cũng không xem là thật, phối hợp theo.

"Tạ trời tạ đất, cuối cùng em cũng thôi không chống đối tôi."

Ngoài cửa, truyền tới tiếng bước chân, là Quan Tư Thành, Thẩm Cảnh Nhiên đá đá mũi chân Lâm Thu Đồng.

"Ba em về rồi."

"Dạ."

Lâm Thu Đồng vẫn bất động, Thẩm Cảnh Nhiên nhìn ẻm không hiểu lời cô, mới nói thẳng.

"Em ra đón ổng đi."

"Không thích."

Lâm Thu Đồng không thích gặp Quan Tư Thành chút nào, cô không đi, vậy Thẩm Cảnh Nhiên phải đi, mà Thẩm Cảnh Nhiên hiện giờ không có tâm trạng tán gẫu với Quan Tư Thành, ngoẹo đầu nhắc nhở.

"Không phải vừa mới nói sẽ nghe lời tôi à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.