Thẩm Cảnh Nhiên xoay lại, Lâm Thu Đồng mặt hơi đỏ, lúc chạm mắt nhau, Lâm Thu Đồng liền quay đầu đi chỗ khác, Thẩm Cảnh Nhiên cúi đầu nhìn vệt máu dính liên tục tới cửa bếp, trong lòng sáng tỏ, ôn hòa nói.
"Lấy hộp cứu thương ra đây."
Haiz, đối với đứa nhỏ to xác này, bao nhiêu nhẫn nại cũng phải xài hết, Thẩm Cảnh Nhiên cảm thấy vừa rồi có thể Lâm Thu Đồng thật sự còn đang mơ ngủ.
"Không lấy! Chị mau đi về đi!"
Bây giờ Lâm Thu Đồng đang rất giận, cô không muốn mất mặt trước Thẩm Cảnh Nhiên, nhưng lần nào bị cũng là trước mặt cổ. Thẩm Cảnh Nhiên lười so đo với con nít, đi một mạch thẳng vào phòng Lâm Thu Đồng, cũng không phải chưa từng vào, Thẩm Cảnh Nhiên tỉ mỉ biết rõ hộp cứu thương đó đang nằm ở đâu.
"Ngồi xuống đây."
Thẩm Cảnh Nhiên không có tâm trạng dỗ Lâm Thu Đồng, giọng lạnh lùng nói, thấy Lâm Thu Đồng vẫn đứng bất động, càng nhướng mi lạnh giọng.
"Lâm Thu Đồng, em rốt cuộc mấy tuổi rồi? Thích đối nghịch với tôi cũng được, nhưng có thể đừng mỗi lần là tự dày vò bản thân như vậy?"
Lời vừa dứt, cả Lâm Thu Đồng lẫn Thẩm Cảnh Nhiên đều sững sốt, mấy lời dạy dỗ này lạ lùng làm sao. Lâm Thu Đồng quyệt miệng, không lên tiếng, thành thật ngồi yên, chân đúng là đau thật... Thẩm Cảnh Nhiên nửa ngồi bôi thuốc cho Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng kêu đau, Thẩm Cảnh Nhiên cũng không ngẩng đầu, không hề có một xíu xiu thương hoa tiếc ngọc nào, cứng rắn nói.
"Đau cũng cố chịu!"
Ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-vi-hoan/990717/chuong-34.html