Edit: Khánh Linh
Đội ngũ xe ngựa dần dần đi xa. Mãi đến khi không nhìn thấy gì nữa, Chu Dương mới nâng ngón tay đặt lên miệng, thổi lên một tiếng sáo. Lập tức, có ba con ngựa từ phía sau đường chạy tới.
“Đây mới là chiến mã nè.” Chu Dương tóm lấy dây cương của một con ngựa, đưa tay vuốt ve lưng nó, rồi xoay người một cái phóng ngồi lên.
Tịch Mân Sầm đi tới chiến mã có bộ lông thuần đen ở giữa, nhún người phóng lên lưng ngựa. Từng động tác rõ ràng lại tao nhã, lộ ra khí chất tôn quý.
Ba con ngựa này đã được huấn luyện nghiêm khắc, chỉ cần nghe tiếng huýt sáo của chủ nhân thì có thể tự đuổi theo. Lúc Chu Dương đang đánh xe thỉnh thoảng lại huýt sáo loạn lên, thật ra cũng là dụng tâm kín đáo.
“Vương gia, Dương tướng quân chờ đã lâu, giờ chúng ta sang đó đúng không?” Chu Phi nhảy ngựa, quay đầu hỏi Tịch Mân Sầm.
Tịch Mân Sầm cầm chặt dây cương, lấy roi phát nhẹ vào lưng ngựa, “Gặp xong Dương tướng quân phải chạy tới núi Triêu Dương trước khi mặt trời lặn.” nói xong, quay con ngựa về hướng đường cũ, cất vó phóng nhanh.
Thời hiện đại, đàn ông yêu thích xe cộ chắc cũng giống như nam nhân cổ đại yêu ngựa, nghĩ cũng có lý. Ba người ngồi trên lưng ngựa, khí thế oai phong một cõi tung hoành trên chiến trường giết địch năm nào như lại sống lại trong thân thể, bản tính chiến đấu vốn ngủ yên giờ như được châm ngòi, dần dần bừng sống lại.
Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-thanh-phi/3167991/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.