Thức trắng một đêm nghe mưa xuân.
Hôm sau, tôi thức dậy rất sớm để trang điểm. May mà phấn dày có thể giấu đi dấu vết mất ngủ. Cô gái có vẻ mặt thê thảm tẻ ngắt trong gương là tôi đó sao?
Chưa đếm tám giờ dì đã lái xe tới, tôi cũng mặc xong đồ diễn. Dì thấy bộ dáng của tôi liền cười, sau đó tinh tế quan sát một phen rồi tán dương “Khí chất lắm! Rất tự nhiên!” Nếu là trước kia, tôi đã hát vang bài ca từ tốn rồi, nhưng chẳng biết có phải uể oải quá không nữa, tôi chỉ cảm thấy từ thân đến tâm mệt chết đi được, nhưng vẫn phải miễn cưỡng cười cười. Dì nghĩ là tôi khẩn trương, nên liên miên an ủi, bảo tôi cứ bình tĩnh hát đại đi, có lên sân khấu thi là được rồi.
Tôi bám sát theo dì tới nhà hát. Dì rút số trúng đợt hai, nói cách khác là phải chờ tới trưa mới được lên sân khấu.
Phòng chờ rất rộng rãi, thoải mái, còn có ghế sôfa và nước trái cây nữa.
Tôi mặc áo dài khá bất tiện, vừa xuống xe liền chui tọt vào phòng nghỉ. Tôi vốn tưởng những bạn diễn khác sẽ nhìn tôi với ánh mắt quái dị, nhưng lại phát hiện có cả khối người ăn mặc khoa trương hơn cả tôi. Có một cô gái thi múa bụng phải mặc quần lụa mỏng Ấn Độ, hầu như để nửa thân trần, bên ngoài còn khoác một chiếc sơ mi to đùng. Tôi cẩn thận ngồi nép vào trong góc, cũng sốt ruột khi thấy dì khổ cực vác theo cả mớ phụ tùng.
“Dì Lạc, hay dì ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-di-da-noi-yeu-toi/648885/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.