Bữa cơm này ăn rất thong thả. Đại đa số thời gian là hai người họ nói chuyện, có mấy lời tôi nghe không hiểu, chỉ lờ mờ biết chú không phải thương nhân.
Dì Lạc gọi chú là Tiểu Thái, đoán chừng nhỏ hơn dì vài tuổi. Chú thật sự là một người khéo léo, không vì nói chuyện với dì mà lơ là tôi. Chú luôn canh đúng lúc châm nước cho tôi, bưng món ăn tôi thích tới trước mặt tôi. Thỉnh thoảng chú sẽ nói với tôi vài câu, tùy ý mà thoải mái, không để tôi có bất kỳ cảm xúc ngại ngùng nào. Xem ra người này đã sớm thông hiểu chúng tôi rồi. Ăn cơm xong, chú điềm nhiên đi tính tiền.
Ánh mắt của dì Lạc khi nhìn chú rất dịu dàng, hài lòng. Tôi biết dì rất vừa ý chú.
Mọi chuyện đã rõ, kết quả đã chứng minh —— dì đã tìm được hạnh phúc mà dì muốn.
Tôi một bên tan nát cõi lòng, một bên chân tâm chúc phúc dì. Tôi cũng rất ngạc nhiên khi thấy mình có thể bình tĩnh như thế, có thể vừa điềm tĩnh ăn đồ, vừa nghe tiếng tim mình vụn vỡ.
Từng ấy năm trôi qua, tình cảm của tôi đối với dì có bao nhiêu tiếc thương. Tôi không có kinh tế hùng hậu hay địa vị hiển hách, nhưng có thì đã sao? Dì cũng đâu cần mấy thứ này. Có lẽ bản thân tôi là toàn tâm toàn ý với dì, nó làm tôi có thêm niềm tin và dũng khí, cũng chưa từng vì mấy thứ trần tục mà coi thường chính mình —— ngàn vàng dễ kiếm, tri âm khó tìm mà!
Suốt quãng thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-di-da-noi-yeu-toi/648884/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.