Chỗ ăn cơm lại là MacDonald!
Tôi không ngờ chị sẽ dẫn tôi tới chỗ này. Nhưng nếu đã tới rồi, tôi cũng không tiện nói gì.
Chị gọi cho mình một phần cay, gọi cho tôi phần không cay. Chị vẫn không để tôi có cơ hội lựa chọn.
Thật ra tôi có thể ăn cay ít, chị quá để ý rồi. Tôi lười giải thích, chỉ cầm cái khây đầy đồ ăn đi sau chị tìm chỗ ngồi.
“Ăn nào!”
“Ăn nào!”
Tôi vốn rất thích ăn mấy món này, lập tức tự nhiên như cô tiên ăn cào ăn cấu.
Chị ăn rất thong thả, sau đó chậm rãi hút nước uống, khi thì nhìn tôi, lúc lại dòm ra cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Khi tôi biến cánh gà và Hamburg thành ma hết cả, thì chị mới ăn chưa tới một phần tư.
“Sao thế? Chị không thích ăn hả?” Tôi hỏi chị.
“Nói thật, đây là lần đầu tiên chị ăn MacDonald đó!”
Tôi sợ ngây người mấy giây, kinh ngạc nhìn chị.
“Rất kỳ quái sao? Hồi còn học đại học, món này chưa phổ biến lắm, hơn nữa cũng khá đắt. Đợi nó thành món ăn đại chúng, chị cũng hết tuổi ăn rồi.”
“Gì chứ? Ai quy định độ tuổi ăn cái này vậy?”
“Em nhìn đi, toàn là học sinh hoặc bồ bịch không hà, không thì cũng dẫn con tới ăn. Một bà già vào MacDonald ăn, có phải kỳ cục quá không?”
Đây là lần thứ hai trong ngày chị tự bảo mình già. Chẳng lẽ Bạch Nhược Lâm bị gì đó đả kích?
“Chị đừng quá quan tâm ánh mắt của người khác, đôi khi nên tùy hứng một chút.”
“Lúc còn trẻ chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-di-da-noi-yeu-toi/648862/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.