Kỳ kiến tập kết thúc, về tới trường bắt đầu viết đề cương luận văn. Giờ nghĩ tới mới thấy lúc đó mình thật sự rất ngốc, cho rằng luận văn phải do mình viết, không được trùng lặp ý tưởng. Kết quả là phải vắt óc suy nghĩ chủ đề “phức tạp”, làm đề mục khó đọc, vòng vo, lắt léo. Nhưng lúc đó tôi rất đắc ý bản thân tự vẽ ra con đường mới, hớn hở bừng bừng nộp đề cương cho giảng viên. Vị giảng viên này có vẻ mới vào trường không bao lâu, thoải mái nói thẳng với tôi là đề này lạ quá, song chỉ cần tôi làm ổn là qua được.
Tôi lỡ leo lên lưng cọp rồi nên cũng khó xuống, đành phải đâm đầu vào thư viện tra cứu tư liệu mỗi ngày, xưa nay tôi chưa bao giờ chăm chỉ vầy đâu. Tiến triển đương nhiên cũng chầm chậm, dù sao chủ đề “phức tạp” của tôi cũng hiếm có ai biết quá, nên chỉ có thể tham khảo cận cầu thôi. Nhưng bất luận thế nào, tôi luôn cảm thấy cách nghĩ của mình quá xa rời thực tế.
Hôm đó là cuối tuần, hết giờ học, tôi định đến thư viện mượn sách tiếp tục hăng hái chiến đấu. Lúc này, Bạch Nhược Lâm điện thoại tới.
Sau khi vội vã từ biệt ở bệnh viện, chị ấy không liên lạc với tôi nữa, tôi đương nhiên cũng không chủ động liên lạc với chị. Gọi điện lúc này, tôi cảm thấy hơi lạ.
“A lô, chị Bạch!”
“Bạn nhỏ hộ sĩ có bận gì không?” Chị buông lời chọc ghẹo, tôi cảm giác chị đang cười khẽ bên kia điện thoại.
“Không bận gì hết.”
“Dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-di-da-noi-yeu-toi/648861/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.