Thời tiết nóng nực dịu dần lúc về đêm, chúng tôi dạo quanh con đường gần khách sạn. Tiến vào một tiệm cơm, gọi một dĩa cá sóc chua ngọt, tôm chiên giòn và vài món đặc sản Tô Châu. Món ăn có hình thức rất tinh xảo, chất lượng cũng rất tuyệt, ha ha.
Ăn cơm xong, chúng tôi đến một cửa hàng tơ lụa. Gấm Tô Châu nổi tiếng khắp thế giới, dĩ nhiên phải được những cô gái lành nghề dệt nên. Dì Lạc khi còn trẻ cũng hay thêu dệt nên rất am hiểu từng đường kim mũi chỉ. Dưới sự hướng dẫn của dì, tôi hiểu rõ năm màu tơ lụa, gấm vóc và ý nghĩa của những đường thêu duyên dáng.
“Thật là tinh tế! Phụ nữ hồi xưa làm được vầy cũng không dễ gì. Người nào không biết thêu chắc sẽ bị chê cười dữ lắm dì nhỉ?” Bởi trước đây tôi vẫn cảm thấy phụ nữ thời xưa không cần thi thố làm gì, chỉ cần sống và làm việc thoải mái là được rồi.
“Ừa, đại khái là không gả đi được!”
“Vậy cũng mừng, được sống thanh thản yên bình.
“Thanh thản yên bình, nhưng về già bơ vơ côi cút thì sao?”
Tôi nghe xong lại thấy có gì đó không đúng, sợ lại làm dì nhớ tới chuyện thương tâm, lập tức gỡ bỏ đề tài, “Đúng rồi, dì Lạc, hay là chúng ta tự mua quà tặng nhau đi, coi như kỷ niệm.”
“Được thôi. Để xem mắt nhìn của dì có làm Thỏ con vừa lòng không.”
Chọn tới chọn lui, dì lại chọn cho tôi một chiếc váy ngủ, càng chết người hơn là nó trễ ngực!
Tôi chỉ chỉ cổ áo, “Cái này…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-di-da-noi-yeu-toi/648849/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.